David Harsent (1942–) là nhà thơ người Anh. Ông được trao giải Eric Gregory năm 1967, giải thơ Forward cho tập thơ xuất sắc nhất năm 2005, giải Cholmondeley năm 2008, giải thơ Griffin quốc tế năm 2012, và giải T. S. Eliot năm 2014. Ông hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương và giám đốc Trung tâm Thơ Roehampton tại Đại học Roehampton, Vương quốc Anh.
Họ mang theo mình cái lạnh, như truyền thống đòi hỏi,
và một mùi rữa nát khô và nhẹ
giống như sâu trong gỗ, và mang một dàn đồng ca tiếng khóc
để lấp đầy không khí như thể là tiếng chim, và mang trên đôi bàn tay ngửa
những kỷ vật của riêng mình, một lá thư, một bức ảnh,
và mang vài dấu vết của điểm họ khởi hành, một vết bẩn
trên giày, một vết ố trên tay áo, và mang bộ quần áo cải trang
mà họ sống dưới, được khâu bằng những cái tên của họ,
hy vọng bạn sẽ gật đầu với họ, hy vọng bạn sẽ nhận ra
điều gì đó, có lẽ, của những ngày xưa cũ, niềm vui và những trò chơi,
trong lúc họ nháo nhác như thể đứng trên rìa
của đêm nên chỉ một cú huých cũng làm họ ngã, và mang
một giọt sương của cái chết đọng lại trên khung ảnh,
trên bậu rèm cửa sổ, trên quần áo trong tủ, trên các cuốn sách,
trên lông mi bạn, để tạo ra một lăng kính mà qua đó bạn thấy
một hình ảnh vụn vỡ của những gì chắc hẳn là một khung cảnh
của Vương quốc Yên bình—một mặt tiền
vì nơi ấy bạn chỉ tìm được trong những giấc mơ,
những dòng sông nước không thể uống, đất cỏ bụi những rối và móc,
những chân trời đi lệch,
lũ quái vật bị cắt gân chân và bước đi trên mắt cá,
và mang những hy vọng đã mất từ lâu, mà họ đặt dưới chân bạn
rồi đứng lùi lại, ra xa,
không tóc, da mềm, đôi mắt họ sáng xanh
như đôi mắt của trẻ sơ sinh, và mang một dáng vẻ
của nỗi buồn vô song, như sẽ, chắc chắn,
làm đứng tim của bất cứ ai mà họ tưởng bạn là.
David Harsent, “Ghosts,” Night (Faber & Faber, 2011). This poem was first published in The New Yorker (August 10 & 17, 2009 Issue).
Copyright © 2009 by David Harsent | Nguyễn Huy Hoàng dịch.