Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông nguyên là biên tập viên thơ của tờ Paris Review và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Có lẽ bạn là một trong nhiều dấu chấm lúc hoàng hôn
Mà tôi thấy đang chầm chậm đi hay đứng bất động,
Ngắm những con mòng biển trên trời hay cái xà lan
Chất một kiện rác chạy trên sông bên dưới.
Cái người, mà gia đình không còn muốn nghe đến,
Đang trên đường đến lớp diễn ban đêm, lướt qua
Lão bồi bàn người Hoa đang đi chiều ngược lại,
Và một vận động viên thể hình nắm tay một cô y tá.
Thế còn người mà tôi luôn luôn mong đụng phải?
Dẫu tôi chẳng nhớ nổi cô ấy trông thế nào?
Cô có thể là một trong ít người vẫn còn đang nấn ná,
Hoặc là người biến mất sau lần cuối tôi liếc về đằng xa.
Charles Simic, “On the Brooklyn Bridge,” The Lunatic: Poems (HarperCollins, 2015).
Copyright © 2015 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Anh Hoàng ơi, có bài thơ này em đọc ý thấy khá hay nhưng do kỹ năng dịch của bản thân em còn hạn chế. Em để đây, nếu anh Hoàng đọc được thì anh có thể dịch đê mọi người cùng đọc không ạ?
ONE ART – Elizabeth Bishop
The art of losing isn’t hard to master;
so many things seem filled with the intent
to be lost that their loss is no disaster.
Lose something every day. Accept the fluster
of lost door keys, the hour badly spent.
The art of losing isn’t hard to master.
Then practice losing farther, losing faster:
places, and names, and where it was you meant
to travel. None of these will bring disaster.
I lost my mother’s watch. And look! my last, or
next-to-last, of three loved houses went.
The art of losing isn’t hard to master.
I lost two cities, lovely ones. And, vaster,
some realms I owned, two rivers, a continent.
I miss them, but it wasn’t a disaster.
—Even losing you (the joking voice, a gesture
I love) I shan’t have lied. It’s evident
the art of losing’s not too hard to master
though it may look like (Write it!) like disaster.
Em cảm ơn anh!
Cảm ơn em. Bài này đúng là rất khó dịch vì nó được viết theo thể villanelle. Mình chép ở đây bản dịch của Nguyễn Đức Tùng:
Một nghệ thuật
Nghệ thuật đánh mất học rất dễ dàng
Nhiều thứ trên đời sinh ra để mất
Khi chúng không còn bạn chớ hoang mang
Tập mất vật gì, hãy mất hôm nay
Lạc chùm khóa cửa, nhiều giờ loay hoay
Nghệ thuật đánh mất học rất dễ dàng
Học mất mau hơn, bất ngờ hơn nữa
Tên tuổi ban sơ, mộng đầu xa lắc, chốn về
Mất dấu. Đã khuất lâu rồi không thấy tăm hơi
Bạn đừng buồn đau. Tôi mất đồng hồ
Mẹ tôi để lại. Ngôi nhà sau cuối, hạnh phúc sáng ngời
Nghệ thuật đánh mất học rất dễ dàng
Tôi mất quê hương, mất đến hai lần. Lớn hơn vậy nữa
Hai dòng sông xanh, một lục địa buồn
Đau tận nguồn cơn. Không ai chết cả
Mất luôn người yêu (nói đùa vậy nhé)
Tôi không dối đâu. Vẫn còn hơn thế
Nghệ thuật đánh mất học rất dễ dàng
Nhưng mới nhìn qua (nhớ viết ra!), thảm kịch bàng hoàng.