Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

Truyện ngắn: “Câu chuyện hạnh phúc” – Peter Carey

peter carey.jpg

Peter Carey | Photograph by Heike Steinweg

Peter Carey sinh năm 1943 ở Úc và chuyển đến sống ở New York từ năm 1990. Ông được trao hai giải Man Booker vào các năm 1988 và 2001, và hiện là chủ nhiệm chương trình MFA về sáng tác văn chương tại Hunter College, City University of New York.

Câu chuyện hạnh phúc

1.

Marie không thích những ý tưởng của anh về chuyện bay. “Anh cứ thế này không tốt đâu.”

“Anh không thấy có gì không tốt cả,” anh nói.

“Thế là ám ảnh đấy,” cô nói, “suốt ngày nói chuyện bay với cả chim. Em nghĩ đơn giản là anh không hạnh phúc nên muốn trốn chạy thôi.”

Anh nằm ngửa trên bãi biển và ngắm một con mòng biển lướt gió, thả mình, lượn, quay đi. “Anh nghĩ thế này thì tốt,” anh nói, “nhìn con mòng biển kia.”

Marie nhắm mắt lại. “Em nhìn thấy chúng rồi,” cô nói. “Trắng với mỏ da cam.” Cô im lặng một lúc. “Chân cũng màu cam,” cô nói thêm. Lát sau cô phá vỡ bầu im lặng để nói, “Anh mà biết bay rồi anh lại muốn làm chuyện gì khác thôi, bơi chẳng hạn.”

“Mòng biển biết bơi đấy,” anh nói.

“Nhưng dưới nước thì không.”

“Nó lặn dưới nước được mà,” anh nói, “nhưng không được lâu thôi.”

“Thì ý em là thế,” cô nói, “nó không ở dưới nước được lâu. Nó không bơi được dưới nước, không như cá.”

“Ừ,” anh nói, “đúng thế, nó không như cá.”

“Thế không làm anh buồn à?”

“Không,” anh nói, “anh quan tâm đến chuyện bay hơn.”

Cô trở mình trên cát. “Anh đang khó chịu,” cô nói. “Em biết anh sẽ không bao giờ vui mà.”

“Anh sẽ vui nếu như anh biết bay.”

“Có vẻ không khả quan đâu.”

“Cũng không phải không thể.”

“Vâng,” cô thở dài, “chắc là không phải không thể rồi.”

2.

“Anh khóc à,” cô nói.

“Không, không hẳn.”

“Em biết sao anh khóc đấy. Anh khóc vì vợ anh chứ gì.”

“Không, anh nghĩ không phải đâu.”

“Em chắc là phải đấy.”

“Không phải, không hẳn.”

“Thế thì vì anh không biết bay.”

“Không.”

“Thế là gì?”

“Không có gì,” anh nói. “Anh không khóc.”

3.

Sau khi làm tình cô vẫn không yên. “Sao thế?” cô hỏi anh.

“Sao gì cơ?”

“Anh biết mà.”

“Không, thật đấy, anh không sao cả. Anh thấy vui mà. Em có vui không?”

“Có, em thấy vui, nhưng anh thì sao? Sao thế?”

“Anh ổn.”

“Anh đang nhìn chằm chằm lên trần lạ lắm.”

“Anh đang nằm ngửa mà. Nằm ngửa thì phải nhìn lên trần chứ.”

“Anh nghĩ đến chuyện bay thì có,” cô gán.

“Không phải.”

“Có mà. Em biết anh chứ lại. Lúc nào em chẳng biết khi nào thì anh nghĩ đến chuyện đấy. Anh làm ơn dừng lại được không.”

“Vâng ạ,” anh nói.

Lát sau cô nói, “Đúng là anh đang nghĩ chuyện đấy, phải không? Nói thật với em đi.”

“Không phải,” anh nói, “anh không nghĩ thế.”

“Anh cứ nghĩ đến chuyện bay làm em sợ đấy. Hứa với em anh không thế đi.”

“Anh hứa,” anh nói.

4.

“Cái gì kia?” cô hỏi, nhìn qua vai anh.

“Đấy là cái máy bơm nước,” anh nói.

“Nó có cánh mà.”

“Không, đấy không phải cánh. Đấy là lưỡi bánh. Nó kéo nước lên. Đấy là máy bơm nước.”

“Em nghĩ đấy là chuyện bay thì có,” cô nói. “Hứa với em anh không thế đi.”

“Đấy là cái máy bơm nước,” anh nói, “thật đấy.”

“Mà,” cô nói, “dù sao, có mấy quả trứng nhỏ trên đám bắp cải. Em định vào để bảo anh.”

5.

Chẳng ai nhắc đến chuyện bay được một thời gian. Một đêm họ đang lau bát đĩa thì Marie gợi chuyện: “Nếu anh lắp cái gì đấy để bay,” cô nói, “giả sử thế thôi nhé…”

“Ừ,” anh nói.

“À, nếu anh mà lắp nó thì nó chở được bao nhiêu người?”

“Hai người chúng mình.”

“Nó bay được với hai người chúng mình?”

“Tất nhiên.”

Trông cô hạnh phúc và bất ngờ hôn anh. Tay cô làm tóc anh dính bọt xà phòng. Rồi cô trầm ngâm. “Nếu anh mà lắp nó,” cô nói, “thì có chỗ cho con chó không?”

“Có,” anh nói, “cái đấy làm được. Anh chưa nghĩ đến chuyện đấy, nhưng cái đấy làm được.”

“Thế chẳng khó lắm à?”

“Không. Dễ ấy mà.”

“Nghe có vẻ hay đấy,” cô nói.

6.

“Này,” anh nói, “em muốn đi đâu?”

Marie cài quai mũ rồi ôm con chó lên. “Em không biết,” cô nói. “Anh muốn đi đâu?”

“Em muốn đi đâu cũng được,” anh nói.

“Thế thì,” cô nói, “em muốn đến…” Cô dừng lại. “Em ích kỷ quá. Anh muốn đi đâu?”

“Em muốn đi đâu cũng được.”

“Thế thì,” cô nói, “lúc nào em cũng muốn đến Florence.”

“Được,” anh nói.

Anh nhìn lên trời. Đó là một đêm đẹp trời để bay.

Peter Carey, “Happy Story,” Collected Stories (Faber and Faber, 1994).

Copyright © 1994 by Peter Carey | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on January 20, 2018 by in Truyện and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: