Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"

“Một lần nữa, cơ thể” – Lucia Perillo

luciaperillo.jpg

Lucia Perillo (1958–2016) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải thơ Iowa năm 1995, giải Kate Tufts Discovery năm 1997, và giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2010.

Một lần nữa, cơ thể

Khi bạn dành nhiều giờ ở trong một căn phòng một mình
thì bạn có nhiều hơn những cơ hội bình thường để ghê tởm bản thân—
đây là vấn đề của cơ thể, không phải là nó sẽ chết
mà nó làm mất thể diện. Khi chúng ta trẻ họ dạy chúng ta là
đừng chạm vào nó, nhưng ai có thể không chạm vào nó,
không gãi rụng cái vảy mọng? Hôm nay tôi cắn
một đoạn xước măng rô dày và nghĩ về Schneebaum,
người đi bộ bốn ngày vào rừng sâu
và ở lại vì lòng tốt của bộ lạc—
ai mà nghĩ những kẻ ăn thịt người lại có thể dịu dàng đến thế?
Đây có thể là bất cứ cuộc đời nào: thảm thực vật thì dày
và khi có một khoảng trống bạn đi theo
vào đường hầm của nó cho đến khi một đêm bạn thấy mình
đang bước đi như mọi đêm khác, đột nhiên nghĩ những người bạn
yêu dấu của mình đang dùng những lưỡi đá của họ
để bổ sọ của những người khác. Máu đổ khắp mọi nơi,
dù cái khúc tôi ăn thì nhạt;
chỉ đến khi tôi đã nhai quá sâu và tứa máu
thì vị của nó mới chuyển mặn một cách đầy mãn nguyện.
Ở trong một cơ thể thì khó,
mà bị nó cự tuyệt thì dễ,
ăn một phần sáu trái tim của con người.
Sau đó, những kẻ đi săn tựa
đầu mình lên đùi nhau
trong lúc trăng chiếu sáng dòng sông
vì thời gian nó cần để vượt qua cái nêm của bầu trời
đang tạo thành vết rạch qua những thân cây…

Lucia Perillo, “Again, the Body,” On the Spectrum of Possible Deaths (Copper Canyon Press, 2012). This poem was first published in The New Yorker (April 25, 2011 Issue).

Copyright © 2011 by Lucia Perillo | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Leave a comment

Information

This entry was posted on May 3, 2018 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.