Photo by Mariana Cook
Jorie Graham sinh năm 1950 ở New York City. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1996, giải Forward cho tập thơ xuất sắc nhất năm 2012, và giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2018, và từ năm 1999 là giáo sư hàm Boylston về diễn thuyết và tu từ học tại Đại học Harvard.
Đây là câu chuyện
về một lời dối trá
đẹp, thứ trượt
qua những ngón tay tôi,
những ngón tay bạn. Đó là mùa đông,
nó đã xa
trong quãng đời
của con người.
Đầu trần, trong một chiếc áo sơ mi
bẩn,
chẳng nói gì, bạn tôi
đang làm
mồi, thú vui của anh. Những con ruồi
rất nhỏ
anh làm với nhíp và
một chiếc kính lúp.
Chúng chắc hẳn phải
thật đáng tin
chúng là thật—những đầu dò,
ăng ten,
nhanh và điên cuồng
như cái gì
sắp chết chìm. Tim anh
đập dữ dội
trong đôi bàn tay anh. Nó đang làm
mờ mắt
và ai sẽ tha thứ cho anh
trong mảnh vườn
nhỏ của mình? Anh làm chúng
bằng lông,
lông hươu, vì nó rỗng
và nổi.
Cái chết đã qua, cảnh tượng đã qua,
đây là
ý hay của anh, thứ đẩy
những ngày ngớ ngẩn
lại với nhau. Tốt hơn cả ký ức. Tốt hơn
cả tình yêu.
Rồi thì chúng đã xong, một cái móc
dưới mỗi cặp
cánh, và đó là mùa xuân,
và những người đàn ông
lội xuống dưới lòng sông
lúc bình minh. Bên trên,
những vì sao vẫn đang ghép lại
những con vật đói của mình.
Chẳng mấy chốc chúng sẽ thỏa mãn
và đi. Trong khi đó
thượng nguồn, hạ nguồn, tưởng tượng, lẹ
làng trong không trung,
trong xác thịt, trong một bầy
ruồi
xanh, hiểu biết của chúng ta về
con hươu
thanh thoát dễ dàng nhảy qua
bề mặt nước.
Bị phanh thây, được nhớ lại,
nó cuối cùng
đã sống. Tưởng tượng
cái cơ thể
họ đều từng là
một phần,
những người đàn ông dọc đôi bờ
sông tươi xanh
cố gắng lẻn vào
và sang
đến thế giới tự nhiên.
Jorie Graham, “Reading Plato,” Erosion (Princeton Series of Contemporary Poets, 1983).
Copyright © 1983 by Jorie Graham | Nguyễn Huy Hoàng dịch.