Photograph by Leonardo Cendamo/LUZ/Redux
Derek Walcott (1930–2017) là nhà thơ và nhà soạn kịch người Saint Lucia. Ông được trao Huân chương Vàng của Nữ hoàng Anh cho Thơ năm 1988, giải Nobel văn chương năm 1992, giải thơ T. S. Eliot năm 2011, và giải công nhận trọn đời của giải thơ Griffin năm 2015.
Cái cánh buồm ngả mình vào ánh sáng,
mệt mỏi với những hòn đảo,
một con thuyền rong ruổi trên biển Caribe
về nhà, có thể là Odysseus,
hồi hương trên biển Aegea;
cái khao khát của người cha
và người chồng, dưới chùm nho chua xù xì, cũng
giống như kẻ ngoại tình nghe tên Nausicaa
trong mỗi tiếng thét của mòng biển.
Điều này không mang lại sự yên bình cho ai. Cái cuộc chiến cổ
giữa sự ám ảnh và trách nhiệm
sẽ không bao giờ kết thúc và vẫn là một
với kẻ lang thang trên biển và kẻ trên bờ
đang chệnh choạng trên đôi xăng đan để bước về nhà,
kể từ khi thành Troy thở dài ra ngọn lửa cuối,
và tảng đá của gã khổng lồ mù nhấc cái máng
mà từ sóng ngầm của nó những vần thơ sáu chân vĩ đại đến
với những kết cục của ngọn sóng sức kiệt.
Cái tác phẩm kinh điển có thể an ủi. Nhưng không đủ.
Derek Walcott, “Sea Grapes,” Sea Grapes (Farrar, Straus and Giroux, 1976).
Copyright © 1976 by Derek Walcott | Nguyễn Huy Hoàng dịch.