Camille Rankine, 2017 | Photo by Hannah Ensor
Camille Rankine là nhà thơ người Mỹ. Cô dạy tại The New School.
Mặt trời gặm nhấm trái đất, hay trái đất gặm nhấm
chính mình và bùng cháy,
tôi nhấm rượu punch.
Đã tập rất tốt cái đời sống
này. Tôi có một cách thấy
mọi thứ như vốn có: chính lịch sử
làm chuyện này với tôi.
Đó là năm mà tôi được bảo
cơ thể tôi sẽ thành thối rữa,
tiền của tôi nói nhưng không đủ,
tôi cảm thấy cơ thể mình quay sang
chống lại mình.
Có những ngày tôi muốn nói toạc
mình ra, cả cái mớ lùng bùng này của tôi,
nhưng phần lớn tôi ngoan
và im lặng.
Sự im lặng đã mua cho tôi bao nhiêu là
thương xót, bao nhiêu là
im lặng bao trùm lên mọi cuộc đời cần để tạo nên tôi.
Trong trường hợp xảy ra ngày thường và sự mới mẻ
của thảm họa, hãy tìm tôi phơi nắng trên mái nhà, làm ơn
đừng đòi hỏi ở tôi gì cả.
Nếu có thể là bất cứ thứ gì,
tôi sẽ là cơn gió,
nếu có thể là không gì,
tôi sẽ là không gì.
Camille Rankine, “Emergency Management,” The New Yorker (February 3, 2020 Issue).
Copyright © 2020 by Camille Rankine | Nguyễn Huy Hoàng dịch.