Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Dưới nhiều cái tên, tôi ca ngợi riêng người, những dòng sông!
Người là sữa và mật, tình yêu, cái chết và điệu nhảy.
Từ nguồn trong các hang động ngầm, rỉ ra từ những tảng đá rêu phong
Nơi một nữ thần đổ nước sống từ bình,
Vào dòng chảy trong vắt trên đồng, nơi những dòng suối nhỏ thì thầm dưới đất,
Tộc của người và tộc của tôi bắt đầu, và niềm kinh ngạc, và thời gian đưa.
Trần truồng, tôi phơi mặt dưới nắng, khua mái chèo lướt xuôi—
Những rừng sồi, đồng cỏ, một rừng thông vút qua,
Ở mỗi khúc quanh là lời hứa của trái đất,
Khói từ làng, những đàn gia súc buồn ngủ, én lượn trên những đụn cát.
Chầm chậm, từng bước, tôi bước vào dòng nước của người,
Và dòng chảy trong im lặng đón tôi đến đầu gối
Cho đến khi tôi phó mặc cho nó nâng tôi lên và tôi bơi
Qua bầu trời mênh mông phản chiếu của một buổi trưa khải hoàn.
Tôi đã ở trên bờ của người khi đêm hè bắt đầu
Lúc trăng tròn nhô lên và đôi môi chạm trong nghi thức hôn—
Tôi nghe trong mình, bây giờ cũng như khi ấy, tiếng nước vỗ nhà thuyền
Và tiếng thì thầm gọi tôi cho một cái ôm và sự an ủi.
Chúng tôi đi xuống với mọi tiếng chuông của các thành phố chìm.
Bị lãng quên, chúng tôi được các phái đoàn của người chết đón chào,
Trong khi dòng chảy bất tận của người cứ đưa chúng tôi đi mãi;
Và không có là hay đã là. Chỉ có khoảnh khắc này, vĩnh cửu.
Berkeley, 1980
Czesław Miłosz, “Rivers,” trans. Renata Gorczynski and Robert Hass in Miłosz, The Separate Notebooks (Ecco Press, 1984).
Copyright © 1984 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.