Charles Simic, Pordenone, 2007 | Photo by Leonardo Cendamo/Getty Images
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Cho các vị khách tưởng tượng, tôi có
Một cái ghế mây tôi tìm được trong thùng rác.
Nó thủng một lỗ ở chỗ để ngồi
Và chân của nó lung lay
Nhưng vẫn toát ra một dáng vẻ trang trọng.
Bản thân tôi chưa bao giờ ngồi đó, mặc dù
Với sự giúp đỡ của một cái gối thì người ta có thể
Một cách cẩn thận, đầu gối chụm vào
Như nàng từng ngồi một lần,
Ngả ra để cười vào sự ngượng nghịu.
Cái đèn trên bàn cạnh giường
Đã làm những gì có thể để ban
Một không khí bí ẩn cho căn phòng.
Cũng có một tấm gương, nó làm
Mọi thứ uốn lượn như trong một bình nuôi cá
Nếu tôi tình cờ nhìn về phía nó,
Mũi đỏ, chuẩn bị hắt hơi,
Đội mũ len dày kéo xuống trùm qua tai,
Đọc một chút tiếng Nga trên giường,
Lo lắng về tâm hồn tôi, chắc chắn.
Charles Simic, “Self-Portrait in Bed,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005). This poem was first published in The New Yorker (April 19, 2004 Issue).
Copyright © 2005 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.