James Richardson (1950–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Jackson năm 2011 và giải Alice Fay di Castagnola năm 2015. Ông hiện là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Trung tâm Lewis về Nghệ thuật tại Đại học Princeton, nơi ông bắt đầu giảng dạy từ năm 1980.
Trong Shakespeare một người tình biến thành một con lừa
như bạn đã dự đoán. Người ta nhầm lẫn
lương tâm của họ với những bóng ma và phù thủy.
Những ông già vứt bỏ mọi thứ
vì họ hoảng sợ và không cảm nhận được cuộc sống của mình.
Họ véo mình, đâm mình bằng những cành cây,
vách đá, sét, và chết—phải, rốt cuộc—trong nỗi đau sung sướng.
Bạn lấy một người phụ nữ mà bạn chưa bao giờ nói chuyện,
một người phụ nữ mà bạn nghĩ là một cậu bé.
Mười sáu năm trôi qua trong lúc một tấm rèm cuộn
một lần, hai lần. Những đứa con của bạn thất lạc,
chúng quay lại, bạn không nhớ bằng cách nào.
Một tình yêu hóa thành một bức tượng mặc váy, bức tượng
sống lại. Chúa ơi, tất cả đều thật đến mức
tôi không chịu đựng được. Làm tôi vừa khóc vừa ca.
Thật nhẹ nhõm, để thoát ra khỏi rạp hát
vào những con phố tưởng tượng mát mẻ của chúng ta
nơi chúng ta biết ai là ai và gì là gì,
và ra lệnh bằng thẻ Metro điểm đến của mình.
Nơi không ai với một câu chuyện vật lộn trong mình
co giật trong lúc nó tìm đường ra,
và không ai trong một hành lang sát trùng,
hay trong sa mạc hay các bãi đất tối tăm ở trung tâm thành phố,
lảo đảo bước qua một Màn kịch chỉ là không kết thúc,
đôi mắt rực cháy với sự thiêu đốt của người chết.
James Richardson, “In Shakespeare,” By the Numbers (Copper Canyon Press, 2010). This poem was first published in The New Yorker (February 12, 2007 Issue).
Copyright © 2010 by James Richardson | Nguyễn Huy Hoàng dịch.