Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Trắng” – Mark Strand

Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.

Trắng

cho Harold Bloom

Giờ ở giữa đời tôi
mọi thứ đều trắng.
Tôi đi bộ dưới những cái cây,
những chiếc lá sờn,
tấm lưới rộng của trưa,
và ngày màu trắng.
Và hơi thở của tôi cũng trắng,
trôi trên những vạt
cỏ và những đồng băng
lên những vòng tròn cao ánh sáng.
Khi tôi đi, bóng tối của
các bước đi của tôi cũng trắng,
và cái bóng của tôi rực sáng
bên dưới. Vào mọi mùa
sự im lặng nơi tôi thấy chính mình
và cái tôi tạo ra từ không gì đều trắng,
màu trắng của nỗi buồn,
màu trắng của cái chết.
Ngay cả đêm thứ cất tiếng gọi
như một điều ước tối cũng trắng;
và trong giấc ngủ khi tôi trở mình
dưới thời tiết của những giấc mơ
màu trắng của những tấm chăn
và những sắc trắng của trăng
vẽ lên trên sàn nhà tôi
là cái đã cứu tôi cho buổi sáng.
Và từ sự tỉnh giấc của tôi
vòng tròn ánh sáng mở rộng,
nó lấp đầy những cây cối, nhà cửa,
những dải băng.
Nó vươn ra. Nó bao quanh
con mắt bằng sắc trắng.
Mọi thứ đều là một.
Mọi thứ đều hợp nhất
ngay cả bên ngoài rìa tầm mắt.

Mark Strand, “White,” The Late Hour (Atheneum, 1978). This poem was first published in The New Yorker (February 3, 1973 Issue).

Copyright © 1978 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on November 10, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: