Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.
Ở tận cùng nỗi đau khổ của tôi
có một cánh cửa.
Hãy nghe tôi: cái các người gọi là cái chết
tôi vẫn nhớ.
Trên đầu, những tiếng động, những cành thông chuyển mình.
Rồi không gì. Mặt trời yếu ớt
sáng lung linh trên mặt đất khô.
Thật khủng khiếp khi sống sót
khi ý thức
bị chôn vùi dưới đất đen.
Rồi nó qua đi: cái các người sợ, là
một linh hồn mà không thể
cất tiếng, đột ngột kết thúc, mặt đất cứng
cong lên đôi chút. Và cái tôi nghĩ là chim
bay tíu tít trong những bụi cây thấp.
Các người những kẻ không nhớ
lối đi từ thế giới kia sang,
tôi nói cho nghe tôi có thể cất tiếng lần nữa: bất cứ thứ gì
trở về từ lãng quên đều trở về
để tìm một giọng nói:
từ giữa đời tôi chảy lên
một suối nguồn vĩ đại, những bóng xanh thẳm
trên nước biển xanh trong.
Louise Glück, “The Wild Iris,” The Wild Iris (Ecco, 1992).
Copyright © 1992 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Bản dịch này được đăng lần đầu trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần số 40-2020.