Joseph Brodsky sinh năm 1940 ở Leningrad và định cư ở Hoa Kỳ từ năm 1972 sau khi bị chính quyền Liên Xô trục xuất. Ông được trao giải phê bình của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1986 và giải Nobel văn chương năm 1987, sau đó được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 1992. Ông qua đời ở New York City năm 1996.
Giữa ban ngày trời bắt đầu tối đi với tốc độ nghẹt thở,
một chiếc áo mây tích cố gắng biến thành một chiếc áo lông thú
từ một bờ vai trên trời. Một cây keo, dưới áp lực của
mưa, trở nên quá ồn ã.
Không phải kim hay chỉ, nhưng một thứ liên quan đến may vá,
gần như của hãng Singer, lẫn với một bình ô doa đã rỉ,
được nghe thấy trong tiếng ồn này, và một cây phong lữ để lộ
đốt cổ của một thợ may nữ.
Tiếng mưa rào rạt thật quen! nó mạng rất khéo những lỗ
thủng trên một cảnh quan rách rưới, bất kể đó là một đồng cỏ,
giữa những cái cây, vùng ngoại ô, vũng nước – để ngăn nó
khỏi để cho tầm mắt
lọt ra ngoài không gian. Mưa! phương tiện của sự cận thị,
một viên thư lại bên ngoài phòng riêng, ham thức ăn mùa Chay,
lấm chấm tấm mùn, như một cây bút không có bản thảo,
với đậu mùa và chữ hình nêm.
Quay lưng lại cửa sổ và thấy chiếc áo đại cán có gắn cầu vai
trên mắc áo nâu, con cáo bạc trên lưng chiếc ghế, diềm
của một tấm khăn màu vàng mà, chinh phục được những quy luật
của trọng lực, đã phục sinh
và phủ lên chiếc bàn ăn tối nơi ba người chúng ta dùng bữa
trong đêm khuya, và cha nói trong cái giọng buồn ngủ,
hoàn toàn của con nhưng bị nghẹt bởi khoảng cách tháng năm,
nói, “Thật là mưa như trút.”
Joseph Brodsky, “Дождь в августе” (1988).
Nguyễn Huy Hoàng & Phạm Hà Anh dịch.