Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Một đêm anh và em đi dạo.
Trăng sáng quắc,
Mình có thể nhìn thấy lối đi dưới hàng cây.
Rồi mây đến và che khuất
Nên chúng mình phải mò mẫm
Cho đến khi cảm thấy cát dưới chân trần,
Và nghe thấy sóng biển đập.
Em có nhớ em bảo anh,
“Mọi thứ bên ngoài khoảnh khắc này thì đều là dối trá”?
Chúng mình cởi đồ trong bóng tối
Ngay bên cạnh mép nước
Khi anh tuột cái đồng hồ khỏi tay
Và không ai thấy, hay nói
Bất cứ gì đáp lại, anh quẳng nó xuống biển.
Charles Simic, “Eternity’s Orphans,” That Little Something (Houghton Mifflin Harcourt, 2008).
Copyright © 2008 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.