Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Chúng ta đã thấy nhiều thứ trên trái đất, song những ngọn núi malachit lúc hoàng hôn vẫn được gặp như mọi khi với một khúc hát và một cái cúi đầu.
Cùng một vũ điệu mùa xuân gợi lên khi dưới đống đổ nát của những vách đá bazan, những đàn chim lặn xuống làn nước trong vắt của vịnh.
Và con rái cá biển chớp bàn tay có màng của nó đằm mình trong bọt sóng gần Point Lobos.
Trong khi trong sương rực lên màu đỏ đỗ quyên từ đáy của những khe núi mù mịt.
Không gì thêm vào và không gì lấy đi, thế giới không thể lay chuyển, hoàn hảo, không thể chạm tới.
Không ký ức nào được giữ về bất cứ điều gì sẽ là của chúng ta, chắc chắn.
Giai điệu của một cây kèn harmonica từ xa, từ năm tháng vô định, hay một con đường mà trên đó chúng ta cảm thấy được hợp nhất bởi một nụ hôn.
Lanh ngủ trên xa, táo và ngũ cốc trong kho, đôi gờ, hai vòng tròn nâu trên ngực em họ Tonia.
Tiểu liên nổ đùng đoàng trên một đồng bằng đào chi chít những con hào chống tăng, dưới bức màn rách nát của một buổi bình minh đầy mây.
Ai sẽ xác nhận, ai sẽ nói “của tôi” với một giấc mơ vô ích, vô ích, đau đớn gợi lại?
Với tiếng sột soạt của những chiếc váy Phục hưng những người phụ nữ đã chết của chúng ta đi qua, ngoái lại và đặt một ngón tay lên môi.
Những đồng đội mặc giáp ngồi xuống một bàn cờ, bỏ mũ sắt có tấm che của họ sang bên.
Và sự thống trị của tình yêu, một thứ vàng sống trong máu, hủy diệt cái tên rỗng của chúng ta mãi mãi.
Berkeley, 1965
Czesław Miłosz, “Dithyramb,” trans. author and Peter Dale Scott in Miłosz, Selected Poems (Seabury Press, 1973).
Copyright © 1965 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.