Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Mi những ngọn núi hoang, nỗi buồn
Cao cả của đại bàng.
Mây vàng
Tỏa khói trên bãi đất hoang đá.
Những cây thông hít thở một sự tĩnh lặng kiên nhẫn,
Đàn cừu đen ở vực thẳm
Nơi bỗng nhiên sắc lam
Lặng câm một cách kỳ lạ,
Tiếng vo khẽ khàng của ong vò vẽ.
Hỡi bông hoa xanh lá –
Hỡi sự im lặng.
Như mộng những linh hồn tăm tối của dòng suối
Rung chuyển trái tim,
Bóng tối,
Thứ ập xuống trên những hẻm núi!
Những giọng nói trắng
Lang thang qua những mảnh sân rùng rợn,
Những khoảnh hiên rách,
Sự phẫn uất vô cùng của những người cha, tiếng than
Của những người mẹ,
Tiếng thét trận vàng của cậu bé,
Và kẻ chưa sinh
Thở dài từ đôi mắt đui mù.
Hỡi nỗi đau, mi cái nhìn rực lửa
Của tâm hồn vĩ đại!
Trong đám nhung nhúc đen
Ngựa và xe ngựa
Một ánh chớp ám hồng
Đã giật lên trong cây sam dội tiếng.
Cái mát từ tính
Lượn quanh mái đầu kiêu ngạo,
Nỗi sầu ửng sáng
Của một vị thần giận dữ.
Nỗi sợ, mi con rắn độc,
Đen, hãy chết đi trong đá!
Đoạn những dòng suối hoang
Của nước mắt đổ xuống,
Lòng thương xót bão,
Dội trong những tiếng sấm đe dọa
Trên các đỉnh núi xung quanh.
Lửa
Thanh tẩy màn đêm rách.
Georg Trakl, “Das Gewitter,” Der Brenner, Innsbruck 1914.
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.