Charles Simic (1938–2023) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, và giải Wallace Stevens năm 2007.
1
Cha giải tội
Của con gà béo núc
Trên bàn thờ đỏ
Của cổ họng nó,
Một cái lưỡi,
Một mình,
Mang bóng tối của một cái miệng
Giờ đã mất.
Một con mắt sáng quắc
Của một kẻ điên—
Nếu có một giọt nước mắt
Thì nó dành cho ai?
2
Nó là một ngọn nến
Cũng là một con đường
Của những chữ cái cong vẹo;
Những chữ viết bí ẩn của con dao.
Chúng ta đi xuống
Một cầu thang bên trong.
Chúng ta đi dưới lòng đất.
Con dao soi đường.
Qua xương động vật,
Nước, một bộ râu lợn rừng—
Chúng ta đi qua đá, than hồng,
Chúng ta lần theo một mùi hương.
3
Rất nhiều bóng tối
Khắp nơi.
Chúng ta ở trong một cái túi
Vắt
Qua vai ai đó.
Bạn nghe thấy tiếng
Giày hành quân.
Bạn nghe thấy trái đất
Trả lời
Với một tiếng uỵch trống rỗng.
Nếu cái bạn muốn
Là một bài thơ,
Thì hãy lấy một con dao;
Ngôi sao cô đơn,
Nó sẽ mọc lên và lặn trên tay bạn.
Charles Simic, “Knife,” Somewhere Among Us a Stone Is Taking Notes (Kayak Press, 1969).
Copyright © 1969 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.