Tim Parks (1954–) là nhà văn, nhà phê bình văn học, và dịch giả tiếng Ý người Anh. Ông hiện là phó giáo sư ngành văn học và dịch thuật tại Đại học IULM, Milan. Truyện ngắn “Bedtimes” được đăng trên The New Yorker số 21 tháng 12, 2015.
Credit photographs by Matthew Pillsbury | Design by Barbara Dewilde
Tối thứ hai, 10:30. Thomas ngồi ôm laptop trên sô pha, đọc mấy thứ cho công việc. Mary nói chuyện với bạn trên Skype.
Nếu anh định làm việc cả đêm, có lẽ mình sẽ đi ngủ, Mary quyết định, rồi lên nhà mà không nói một lời. Thomas lên nằm cùng cô lúc nửa đêm, khi cô đang say giấc, mặt quay về phía bức tường.
Tối thứ ba, 10:45. Mary quyết định rằng con chó của họ, Ricky, cần một cuộc dạo khuya. Thomas, đang xem một trận Champions League trong căn phòng giải trí cũ, vẩn vơ trở lại phòng khách mà không thấy ai. Nếu em ra ngoài với con chó, có lẽ mình sẽ đi ngủ, anh quyết định. Mary lên nằm cùng anh lúc nửa đêm, khi anh đang say giấc, mặt quay về phía bức tường.
Tối thứ tư, 11:00. Thomas vẫn ở ngoài chơi bi a với Alan bạn anh. Mary kết luận rằng có lẽ cô sẽ lên giường và dắt con chó của cô, Ricky, lên nhà vào cái giỏ dành cho nó đặt cạnh giường phía cô nằm. “Nhắm mắt ngủ đi,” cô bảo khi nó dúi chiếc mũi lạnh xuống giường. “Ngủ đi, Ricky! Ngủ đi!” Thomas lên nằm cùng cô lúc 1:30, khi cô đang say giấc, mặt quay về phía bức tường.
Tối thứ năm, 9:30. Thomas và Mary ngồi trong phòng đọc, anh trên sô pha, cô trên chỗ của cô trên bàn. Anh đọc một cuốn của Haruki Murakami, cô một cuốn về đào tạo giống chó Cocker Spaniel. Không như thường lệ, cậu con trai họ, Mark, xuống nhà. “Dưới này ấm hơn,” cậu nói, rồi bật máy tính xem phim, cắm tai nghe. Cậu mới mười bốn. Thomas ngước lên và bảo anh muốn xem phim cùng, nếu được. Mark bảo anh rằng anh sẽ không thích bộ phim đâu, nhưng Thomas bảo anh sẽ xem thử nửa tiếng, nếu được. Mark trả lời, “Dạ,” và rút tai nghe. Thomas hỏi Mary xem cô có muốn xem phim cùng không. Mary bảo không có chỗ cho ba người cùng xem phim trên laptop của cậu con trai. Mark bảo họ có thể vào xem trên TV trong phòng giải trí. Mary bảo ngồi xem hết phim trong phòng giải trí thì lạnh quá và quyết định đưa Ricky đi dạo. Thomas thấy bộ phim buồn tẻ, ngớ ngẩn, và bạo lực một cách đáng lo ngại. Thật dễ chịu khi ngồi cạnh cậu con trai, nhưng lúc 10:30, anh chịu thua và đi ngủ. Mary lên nằm cùng anh lúc 11:30, khi anh chưa ngủ, nhưng giả vờ đã ngủ, mặt quay về phía bức tường.
Tối thứ sáu, 7:30. Mary đã sắp xếp một buổi đi chơi với bạn bè cô gặp ở công viên chó. Cô mời Thomas tới. Anh sẽ thích gặp họ, cô nói, và họ mong được gặp anh. Thomas không thấy thuyết phục. Anh không muốn gặp bạn bè cô quen ở công viên chó; đó không phải kiểu của anh. Anh sẽ đưa Ricky đi dạo, anh nói, trong khi cô đang ở quán rượu. Mary bảo con trai họ có thể đưa con chó đi dạo, để Thomas có thời gian đến quán rượu và gặp bạn bè cô. Anh nhắc lại rằng đó không phải là kiểu của anh. Anh có việc cần làm. Quả thật, anh đã có một cuộc trò chuyện dài trên Skype với một người bạn cũ. Để không phải giả vờ đã ngủ lần nữa, điều làm anh thấy đau đớn, anh đi ngủ sớm. Mary lên nằm cùng anh lúc 11:30 và gần như không quan tâm anh đã ngủ hay chưa, vì cô không có gì để nói với một người mà cô tin là đang ngoại tình.
Tối thứ bảy. Mary bảo người ta đang chiếu một bộ phim hấp dẫn ở rạp địa phương, cách khoảng mười phút lái xe. Cô hỏi con gái họ, Sally, vừa từ trường đại học về nghỉ cuối tuần, xem con bé có muốn đi không, nhưng con bé không muốn. Cô hỏi Thomas xem anh có muốn đi không. Thomas hỏi thêm một số chi tiết về bộ phim, cô trả lời, rồi anh quyết định rằng có, anh có muốn xem, nên Thomas và Mary tới rạp xem phim, bộ phim có tên “Chúng ta cần nói về Kevin,” và cả hai đều thích nó, ở một mức độ nào đó, sau đó họ tới quán ba và uống và nói chuyện một lúc lâu về bộ phim và về lũ trẻ và mối quan hệ của họ với lũ trẻ, vì bộ phim chủ yếu nói về cha mẹ và những sai lầm khủng khiếp mà ta có thể mắc phải với lũ trẻ, và cả hai đều cảm thấy dễ chịu làm sao khi được nói chuyện cùng nhau và đúng đắn làm sao khi quyết định cùng nhau ra ngoài và xem phim.
Về nhà, Mary hỏi Mark xem anh đã đưa con chó đi dạo chưa và Mark trả lời anh đã đưa rồi, khoảng hai giờ trước, rồi Mary bảo, bởi vì họ về nhà muộn hơn nhiều so với cô dự tính, nên cô thấy nên đưa con chó ra ngoài đi dạo lần nữa một lúc và mặc nguyên áo khoác. Cô hỏi Thomas xem anh có muốn ra ngoài với cô để dắt chó đi dạo một lúc không, có lẽ chỉ quanh dãy nhà, nhưng anh bảo tốt hơn anh nên kiểm tra hòm thư điện tử bởi một trong những khách hàng ở Mỹ của công ty anh đang gặp vấn đề và đây là giờ vàng cho người ta gửi thư từ Mỹ trước khi ngày làm việc của họ kết thúc, vậy nên cô ra ngoài một mình. Hóa ra, không có lá thư nào từ Mỹ. Hôm nay là thứ bảy, xét cho cùng. Thomas gửi mấy lá thư và tin nhắn cá nhân và đợi, chờ Mary về nhà, nhưng bốn mươi phút sau cô vẫn chưa về. Thomas cảm thấy trong lòng mâu thuẫn nhưng rồi quyết định có lẽ anh nên đi ngủ và, trên thực tế, đang say giấc khi vợ anh lên nằm cùng anh, nửa giờ sau đó. “Thomas?” cô gọi, thử xem nếu anh có muốn nói chuyện, nhưng anh không phản ứng, mặt quay về phía bức tường, ngáy khẽ.
Mỗi tối chủ nhật, Thomas luôn đưa một hay cả hai đứa trẻ ra ngoài ăn burger hoặc thậm chí đến nhà hàng, tùy cho chúng chọn, và bởi hôm nay con gái anh ở nhà nên anh đưa cả hai đứa đến một quán burger. Anh và hai đứa hỏi Mary xem cô có muốn đi không, nhưng cô từ chối, cô không thật sự muốn đi ăn burger—chúng thật béo. Lũ trẻ gợi ý rằng, nếu đúng là thế, thì cô có thể gọi salad—sao lại không nhỉ? Rồi cô bảo tốn tiền ra ngoài gọi salad làm gì trong khi cô hoàn toàn có thể tự làm ở nhà, nên lũ trẻ nói, “Thế thì mình đến nhà hàng, Ấn hoặc Nhật gì đó,” nhưng cô đáp, “Thôi, mấy đứa đi đi.” Cô không muốn ra ngoài ăn, nên Thomas đưa hai đứa đến quán burger, nơi họ trò chuyện và cười đùa vui vẻ, ăn burger và uống Coca, sau đó Thomas thuyết phục hai đứa đến một quán rượu, để anh có thể uống bia, còn lũ trẻ trò chuyện về âm nhạc và lũ bạn trai và lũ bạn gái và làm thế nào để không bị béo, bất chấp việc ăn burger và uống Coca, và Mark, kém chị gái bốn tuổi, lo lắng về trường học, còn Sally lo lắng về đại học, và cả ba người đều có một khoảng thời gian vui vẻ cười cợt một số người ở quán, trong số đó có một người lớn tiếng đến khó chịu, và cuối cùng họ về nhà lúc gần 10:30. Vì còn sớm, Thomas ngạc nhiên khi nhận ra Mary đã lên giường đi nghỉ. Anh ngồi trước máy tính đọc mấy bức thư, trong khi lũ trẻ xuống phòng giải trí ngồi trong cái lạnh đắp một chiếc túi ngủ trên đùi và xem phim kinh dị. Anh mỉm cười khi nghe tiếng chúng khúc khích trong đó và quyết định lên giường, nơi anh nhận ra vợ anh không phải đang quay mặt vào tường ngủ mà đang đọc sách.
Thomas sửng sốt. “Trùng giờ đi ngủ,” cô cười, có điều gì đó thách thức trong giọng nói của cô. “Phép lạ đấy,” Thomas đồng tình và cởi quần áo cho đến khi chỉ còn quần đùi và áo phông trên người rồi nằm xuống cạnh cô. Dựa người vào gối, cô tiếp tục đọc dưới ánh sáng của cây đèn ngủ. Thomas nằm về phía giường anh, quay mặt về phía cô, quan sát. Bầu không khí giữa họ đặc quánh. Thomas có cảm giác vợ anh là một người phụ nữ đẹp. Cô cảm nhận được sức ép của đôi mắt anh trên người cô. “Sao em đọc được nhiều sách về chó thế nhỉ?” cuối cùng anh hỏi. “Hay mà,” cô lập tức đáp. “Hay cực đấy. Phải không, Ricky?” cô gọi con chó, đang gà gật trong giỏ và vểnh một bên tai mượt. “Nói mới nhớ,” đột nhiên cô bảo, “có khi nó cần đi tè lần nữa. Tội nghiệp.” Cô bước khỏi giường và mặc quần jeans. Thomas dõi theo. Anh cảm thấy anh nên phản đối, nhưng không làm vậy. Có lẽ cô đang chờ anh phản đối, nhưng nếu là thế thì cô cũng không thể hiện rõ. “Em có chắc nó cần đi lần nữa không?” cuối cùng Thomas hỏi, nhưng đã quá muộn, con chó giờ đang chạy quanh căn phòng trong cơn phấn khích ngớ ngẩn của loài chó, còn cô đang gọi, “Đi nào. Đi nào, yêu yêu.” Rồi cô biến mất qua cánh cửa và xuống nhà.
Thomas nằm ngửa. Anh đã có một buổi tối vui vẻ với lũ trẻ, nhưng giờ anh có cảm giác cạn kiệt và lạc lối. Anh tự hỏi, Mình có nên thức đợi vợ anh và đối đầu với cô không? Nhưng rốt cuộc đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Chắc chắn cô mới là người nên đối đầu với anh. Những suy nghĩ đó làm anh nản lòng, rồi cuối cùng anh lăn về phía bức tường và ngủ thiếp đi. Nhìn thấy anh ở tư thế đó bốn mươi phút sau, Mary rớm một hai giọt nước mắt trước khi cô cũng ngủ thiếp đi. Một tuần nữa đã qua. Trong phòng giải trí, hai đứa trẻ đang tự hỏi không biết có điều gì chúng có thể làm cho bố mẹ chúng. ♦
Bản dịch © 2015 Nguyễn Huy Hoàng.
Giá họ chịu nói chuyện với nhau, và đối mặt nhau thay vì đối mặt nỗi cô đơn.