Junot Díaz (1968–) là nhà văn người Mỹ gốc Dominican và giáo sư ngành sáng tác tại Viện Công nghệ Massachusetts. Ông được trao giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 2008 cho cuốn The Brief Wondrous Life of Oscar Wao. Truyện ngắn “Alma” được in trong tập This Is How You Lose Her (Riverhead, 2012), pp. 43–8.
Bạn, Yunior, có một cô bạn gái tên Alma, nàng có cái cổ ngựa dài non tơ và cặp mông Dominican bự dường như tồn tại dưới chiều thứ tư sau lớp quần jeans. Một cặp mông có thể kéo mặt trăng ra khỏi quỹ đạo. Cặp mông mà nàng chưa bao giờ thích cho đến khi gặp bạn. Không ngày nào trôi qua mà bạn không muốn dụi mặt mình lên cặp mông ấy hay cắn những đường gân mỏng manh trơn trượt trên cổ nàng. Bạn yêu cách nàng run rẩy khi bạn cắn, cách nàng kháng cự bạn bằng đôi tay khẳng khiu như thể thuộc về chương trình chiếu sau giờ học.
Alma là sinh viên trường Mason Gross, một trong những alternatina Sonic Youth, đọc truyện tranh mà nếu không có nàng có thể bạn đã chẳng bao giờ mất trinh. Lớn lên ở Hoboken, một phần của cộng đồng Latin có trung tâm bị cháy rụi trong những năm tám mươi, nhà cửa biến thành lửa. Dành gần như mỗi ngày ở Lower East Side, nghĩ nơi này sẽ luôn là nhà, nhưng rồi cả NYU và Columbia đều nói nyet, và cuối cùng nàng ở cách thành phố còn xa hơn trước. Nàng đang ở một thời kỳ hội họa, và tất cả những người nàng vẽ đều có màu mốc, như thể họ vừa được vét lên từ dưới đáy hồ. Bức họa cuối cùng của nàng là bức vẽ bạn, đứng dựa vào cánh cửa trước: chỉ có đôi mắt tôi-có-một-tuổi-thơ-Thế-giới-thứ-Ba-bất-hạnh-và-tất-cả-những-gì-tôi-có-chỉ-là-dáng-điệu-này cau có của bạn là nhận ra được. Nàng có cho bạn một cẳng tay khổng lồ. Em bảo rồi em sẽ cho cơ bắp vào mà. Một vài tuần trôi qua, khi mùa ấm đã về, Alma bỏ màu đen, bắt đầu mặc những bộ quần áo không gì cả làm từ chất liệu có cảm giác như khăn giấy; chẳng cần nhiều hơn một cơn gió mạnh để cởi bỏ quần áo nàng. Nàng bảo nàng làm thế vì bạn: Em đang lấy lại di sản Dominican của mình (không phải một lời dối trá hoàn toàn—nàng còn học tiếng Tây Ban Nha để giúp đỡ mẹ bạn tốt hơn), và khi bạn thấy nàng trên phố, phô trương, phô trương, bạn biết chính xác từng gã mọi đen đi qua đang nghĩ gì. Bạn gặp nàng trong bữa tiệc Latin hằng tuần ở quán Down Under ở New Brunswick. Nàng không bao giờ đến những bữa tiệc ấy, mà bị bạn thân nhất thời trung học của mình, Patricia, một người đến giờ vẫn nghe TKA, kéo đi, và thế là bạn có cơ hội để tấn công khi, như đám bạn giai của bạn nói, pussy còn nóng.
Alma thon thả như cây sậy, bạn một cục nghiện steroid; Alma thích lái xe, bạn thích sách; Alma có một chiếc Saturn (ông bố thợ mộc, chỉ nói tiếng Anh trong nhà, mua cho nàng), bạn không có lỗ nào trên bằng lái; móng tay của Alma quá bẩn để nấu ăn, spaghetti con pollo của bạn ngon nhất quả đất. Bạn và nàng rất khác—nàng trợn mắt mỗi lần bạn mở thời sự và nói nàng chẳng “chịu nổi” chính trị. Nàng còn chẳng gọi mình là Hispanic. Nàng khoe khoang với các bạn gái của nàng rằng bạn là người “cấp tiến” và một người Dominican thực thụ (cho dù trên Plátano Index bạn sẽ không được xếp, Alma là cô gái Latin thứ ba mà bạn thực sự hẹn hò). Bạn khoe khoang với đám bạn giai của mình rằng nàng có nhiều album hơn bất kỳ ai trong số họ, và nàng nói những thứ tởm lợm kiểu gái da trắng trong khi hai người làm tình. Nàng phiêu lưu trên giường hơn bất cứ cô nàng nào mà bạn từng có; trong buổi hẹn đầu nàng hỏi bạn có muốn phun lên ngực hay mặt nàng không, và có thể trong những lần tập dượt làm đàn ông bạn đã bỏ lỡ thứ gì đó nhưng bạn cũng không, kiểu như, umm. Và ít nhất một lần một tuần nàng sẽ quỳ trên đệm trước bạn và, với một tay kéo hai đầu vú sẫm màu của mình, tự sướng, không để bạn chạm vào, ngón tay cọ xát chỗ mềm của nàng và khuôn mặt nàng trông vui sướng một cách điên cuồng và dữ dội. Nàng cũng thích nói chuyện trong lúc quằn quại, thì thầm, Anh thích ngắm em phải không, anh thích nghe em sướng, và khi kết thúc nàng thở ra một tiếng rên dài chấm dứt và chỉ khi ấy nàng mới cho phép bạn kéo nàng vào ôm trong lúc nàng miết những ngón tay dinh dính lên ngực bạn. Đây là em, nàng nói.
Đúng—đó là một kiểu thu hút đối nghịch, đó là một kiểu tình dục thỏa mãn, đó là một kiểu không suy nghĩ. Nó diệu kỳ! Diệu kỳ! Cho đến một ngày tháng Sáu Alma phát hiện bạn cũng đang chơi một em sinh viên năm nhất xinh đẹp tên Laxmi, phát hiện chuyện bạn chơi Laxmi vì nàng, Alma, cô bạn gái, mở nhật ký của bạn ra và đọc. (Ồ, nàng đã có những nghi ngờ của mình.) Nàng chờ bạn trước nhà và, khi bạn đỗ chiếc Saturn của nàng lại và nhận ra cuốn nhật ký trong tay nàng, trái tim bạn thục qua người như tên cướp béo rơi qua cửa sập của người treo cổ. Bạn chầm chậm tắt máy. Bạn chìm ngập trong một nỗi buồn như biển khơi. Nỗi buồn của việc bị bắt, của hiểu biết khỏi cần bàn cãi rằng nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn. Bạn nhìn chằm chằm vào đôi chân phi thường của nàng và giữa chúng, vào cái pópola còn phi thường hơn thế mà bạn đã yêu một cách thất thường trong tám tháng qua. Chỉ khi nàng bắt đầu bước đến trong cơn giận dữ cuối cùng bạn mới bước ra. Bạn nhảy múa qua bãi cỏ, lấy sức từ những làn hơi cuối cùng của sinvergüencería vô liêm sỉ của mình. Hey, muñeca, bạn nói, quanh co đến cùng. Khi nàng bắt đầu hét, bạn hỏi nàng, Em yêu, có chuyện gì thế? Nàng gọi bạn:
cocksucker
punk motherfucker
thằng Dominican giả dối.
Nàng tuyên bố:
bạn là đồ chim nhỏ
không chim
và tệ nhất là bạn thích pussy cà ri.
(Chuyện ấy thực sự không công bằng, bạn cố gắng nói, vì chính xác mà nói thì Laxmi đến từ Guyana, nhưng Alma không nghe.)
Thay vì cúi đầu và thừa nhận như một thằng đàn ông, bạn nhặt cuốn nhật ký của mình lên như người ta cầm chiếc tã dính đầy phân của trẻ sơ sinh, hoặc như người ta nhón chiếc bao cao su mới bị phun vào. Bạn liếc qua những đoạn viết tội lỗi. Rồi bạn nhìn nàng và cười một điệu cười mà bộ mặt giả tạo của bạn sẽ nhớ cho đến ngày bạn chết. Em yêu, bạn nói, em yêu, đây là một phần cuốn tiểu thuyết của anh.
Bạn mất nàng như thế đấy.
Copyright © 2012 Junot Díaz | Bản dịch © 2016 Nguyễn Huy Hoàng.