Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

Truyện ngắn: “Tóc đỏ” – Roberto Bolaño

La pelirroja

Illustration by Owen Freeman

Roberto Bolaño sinh năm 1953 ở Santiago, Chilê. Được ca ngợi là giọng nói văn chương quan trọng nhất của Mỹ Latin trong thế hệ mình, ông đã được trao giải Rómulo Gallegos danh giá năm 1999 cho cuốn Los detectives salvajes. Tuy coi mình trước hết là một nhà thơ, danh tiếng của ông chủ yếu đến qua những cuốn tiểu thuyết như AmberesNocturno de Chile, và 2666. Nhiều bản thảo của ông tiếp tục được xuất bản sau khi ông qua đời vì suy gan năm 2003.

Truyện ngắn “La pelirroja” được in trong Bolaño, La Universidad Desconocida (Barcelona: Anagrama, 2007).

Tóc đỏ

Em mười tám và dính líu vào buôn thuốc. Hồi ấy tôi thường gặp em và giờ nếu phải vẽ phác họa chân dung em thì tôi không nghĩ mình có thể. Chắc chắn mũi khoằm và trong một vài tháng em mang tóc đỏ; chắc chắn tôi từng thấy tiếng em cười sau cửa sổ một nhà hàng trong lúc tôi đợi taxi hoặc cứ để mưa rớt xuống vai mình. Em mười tám và mỗi hai tuần em lại lên giường với một gã cớm trong Đội ma túy. Trong những giấc mơ em xuất hiện trong bộ bluejeans với áo len đen và một vài lần quay lại nhìn tôi em cười khúc khích. Đôi mắt em lướt qua những con mèo, những con sóng, những tòa nhà bỏ hoang với cùng cái lạnh như khi đôi mắt ấy lơ mơ và ngủ. Gã sẽ bắt em quỳ trên cả hai chân và hai tay bên cạnh ổ cắm. Cái gậy rung đã hết pin từ lâu và gã sẽ cho nó chạy bằng điện. Mặt trời lọc qua màu xanh lá của rèm cửa, em ngủ với quần kéo đến mắt cá chân, úp mặt, tóc che khuất gương mặt. Trong khung cảnh tiếp theo tôi thấy em trong nhà tắm, nhìn vào gương, rồi nói chào buổi sáng và mỉm cười. Em là một cô gái ngọt ngào, ý tôi là đôi lúc em có thể cố gắng khiến ta vui lòng rồi mượn ta mấy đồng. Gã có dương vật lớn, ít nhất dài hơn cái dildo tám xăng ti mét và hiếm khi động đến nó. Tôi đoán như thế thì hạnh phúc hơn. (Chưa bao giờ dùng từ “hạnh phúc” chuẩn hơn thế.) Bằng đôi mắt ướt gã nhìn cái dương vật cương cứng của mình. Em nhìn gã từ trên giường… Em hút thuốc và có thể em từng nghĩ nội thất trong phòng và cả gã người tình của em chỉ là những thứ trống rỗng mà em phải lấp đầy… Khung cảnh cuối cùng: trước khi kéo quần xuống mắt cá chân, em kể chuyện diễn ra trong ngày… “Mọi thứ bất động, cố định một cách ghê tởm ở đâu đó trong không khí.” Đèn phòng khách sạn. Viền màu xanh đậm. Thảm sờn. Em quỳ trên cả hai chân và hai tay, rên rỉ khi cái gậy rung ấn vào âm đạo mình. Em có đôi chân dài và em mười tám, khi ấy em tham gia buôn thuốc và mọi chuyện đều ổn thỏa: em còn mở tài khoản ngân hàng và mua một chiếc mô tô. Nghe có vẻ lạ nhưng chưa bao giờ tôi muốn ngủ với em. Ai đó vỗ tay từ một góc lờ mờ sáng. Gã cớm sẽ rúc lên cạnh em và cầm tay em. Rồi gã sẽ đưa tay em xuống đáy chậu mình và em sẽ dành một hai giờ vuốt ve hắn. Mùa đông ấy em mặc áo choàng len đỏ dài đến gối. Giọng tôi tan đi, như những mảnh vỡ. Tôi nghĩ em chỉ là một cô gái buồn, đang lạc lối giữa đám đông. Em nhìn vào gương và nói, “Mình đã làm gì tốt đẹp hôm nay?” Gã từ Đội ma túy bước dọc trên con đường đầy lá rụng. Mắt gã lạnh lùng, đôi lúc gã xuất hiện trong những giấc ác mộng của tôi, ngồi trong phòng chờ của một trạm xe buýt. Cô đơn là một khía cạnh của lòng ích kỷ tự nhiên của con người. Một ngày người ta yêu bảo em không hề yêu ta và ta không hiểu gì hết. Điều đó đã xảy ra với tôi. Tôi muốn em giải thích xem tôi nên làm gì để chịu đựng cảnh thiếu em. Em không nói gì. Chỉ những nhà phát minh mới tồn tại. Trong giấc mơ của tôi, một gã ăn mày già nua gầy ốm lại gần một gã cảnh sát để xin lửa. Khi gã cảnh sát thò tay vào túi tìm bật lửa, gã ăn mày xiên gã bằng một con dao. Gã cảnh sát sụp xuống không một tiếng động. (Tôi đang ngồi trong phòng mình ở Quận V, bất động, chỉ cử động để đưa điếu thuốc lên hoặc hạ nó khỏi miệng.) Giờ đến lượt em lạc lối. Những gương mặt vị thành niên nối tiếp nhau trong chiếc gương chiếu hậu của ô tô. Một cái giật mình căng thẳng. Một vết rách, nửa nước bọt, nửa cà phê, trên môi dưới. Tóc đỏ dắt chiếc mô tô của mình dọc theo con đường cạnh hàng cây… “Bất động một cách ghê tởm”… “Nói với đám sương mù: mọi thứ ổn cả, ta sẽ ở lại với mi.”

Copyright © 2007 by Roberto Bolaño | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

One comment on “Truyện ngắn: “Tóc đỏ” – Roberto Bolaño

  1. genderchats
    July 14, 2016

    Đọc truyện mà thấy lạnh quá!

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on June 26, 2016 by in Truyện and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: