Photo by Lee Towndrow
Sheila Heti (1976–) là nhà văn người Canada. Cô là tác giả của tám cuốn sách hư cấu và phi hư cấu, bao gồm các cuốn tiểu thuyết Motherhood, How Should a Person Be?, và Ticknor.
Buổi sáng khi cô thức dậy bên cạnh cô là chàng trai đêm trước cô đã cho là quá xấu và cố lấy lòng người khác, và ở bên kia, thậm chí còn ngạc nhiên hơn, là chàng trai cô đã cho là quá trí thức kiểu trịch thượng. Và cô ở giữa đây, và cô nghĩ mình đang ở ngôi nhà nơi cô tiệc tùng đêm trước, nhưng cô không chắc, chỉ là cô không chắc.
Cô thận trọng trèo qua một chàng và đến cửa sổ và nhìn ra sân sau nơi cô thấy những đống cát lớn, những ngọn núi nhỏ có đỉnh. Và vì không biết họ đến vì sao hay từ đâu, cô nhanh chóng quyết định, chắc hẳn mình đã ngất. Rồi cô vào phòng tắm và quay lại khi hai chàng đang dậy.
“Chào hai anh,” cô nói một cách lười biếng, không bất ngờ hay sốt sắng. Và các chàng trai, chàng thứ nhất, rồi chàng thứ hai, cất tiếng chào và nhìn nhau, nhưng vì họ không cười cũng không có vẻ động lòng, cô gái ngồi xuống cuối giường. “Em đói,” cô nói. “Hai anh có đói không?”
Một chàng gật đầu trong lúc dụi rỉ mắt, chàng còn lại nhìn quanh cố xác định xem mình ở đâu.
“Vậy thì đi thôi,” cô nói. Và bởi tất cả đều đã mặc quần áo nên chẳng còn gì để làm ngoài việc xuất phát. Một chàng cao hơn, và ba người chầm chậm xuống đường. Trời lạnh. Đã tháng 11 rồi và đáng lẽ còn lạnh hơn, nhưng dù sao trời vẫn lạnh, và cô gái chẳng nghĩ gì. Khi vỉa hè hẹp lại chàng trí thức chựng lại đằng sau, chàng xấu trai và cô gái đi trước.
Sau năm phút họ đến được một nơi ổn thỏa để ăn. Ở đó có trứng, có vẻ, và thịt xông khói và khoai tây và cà phê không hạn chế và không tấm biển nào cấm hút thuốc, nên họ vào một gian ở đằng sau, cái gian màu nâu, ánh sáng thì lờ mờ, trời không có nắng, và tất cả bọn họ đều thảm hại và tồn tại trong những mức độ hèn mọn và tầm thường khác nhau.
Họ đều gọi cùng một món, trừ chàng xấu trai vốn là người ăn chay, và chàng chẳng gọi gì ngoài cà phê đen và nước cam, và cô gái nghĩ một cách sầu thảm trong đầu, “Ôi Chúa ơi, mình đã ngủ với một gã ăn chay.” Và chàng trí thức dáng cao cứ dán mắt xuống bàn và chẳng nói gì, và chẳng ai trong bọn họ nói gì trừ cô gái, người đưa ra những bình luận kiểu, “Các anh chắc mình không nhớ chuyện gì tối qua chứ?” và “Anh tên là Martin, em nghĩ em nhớ mà.”
Cuối cùng cô phát cáu với sự im lặng và ngu dốt có mục đích của họ, điệu bộ trẻ con của họ, và cô nghĩ bởi họ đang không thừa nhận bất cứ điều gì, có thể chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra với họ trước đây, dù ý nghĩ đấy tồi tệ đến nỗi cô phải rũ nó khỏi đầu.
“Chẹp,” cô nói khi đồ ăn đến, và thầm nguyền rủa hai chàng trai thiếu hài hước kia, và tâm trạng ủ dột của họ đã kéo thành công tâm trạng của cô xuống cùng với chúng, và cô biết, ngay cả thế, là sẽ tốt hơn nhiều nếu như họ ngạo mạn và nhiệt tình và hớn hở.
Họ ăn trong im lặng, và chàng trí thức, cô có thể biết, muốn đi lắm rồi. Trước khi chàng ăn xong chàng đã gọi hóa đơn, và cậu phục vụ trẻ hơn mang nó đến rồi đi mất, và chàng trí thức đi mất trong lúc cô còn đang ăn. Rồi chàng xấu trai uống nốt chỗ nước còn lại và trả tiền rồi đi mất, và cả hai chẳng ai nói gì nhiều hơn “okay” hay “tạm biệt.”
Còn lại mình cô. Cô đặt tiền xuống và nhận ra lần thứ hai là mình đã hết thuốc, và cảm thấy kinh khủng và choáng váng và chẳng có gì giống như một cô gái điếm.
Cô gái cuốc bộ khắp thành phố ngày hôm ấy, và trời thì lạnh và tối, và bầu trời thì xấu xí hơn bao giờ hết, nhưng không xấu bằng chàng trai đã cô ngủ cùng, và cô nhận ra mình đã hai mốt, và cô nghĩ về đời mình, “Thật phí phạm.” Và chẳng có gì thuyết phục cô tin điều ngược lại.
Sheila Heti, “The Girl Who Planted Flowers,” The Middle Stories (McSweeney’s, 2001).
Copyright © 2001 by Sheila Heti | Nguyễn Huy Hoàng dịch.