Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Ngả vào những chiều tôi thả những lưới buồn
vào mắt em đại dương.
Ở đó dài ra và bùng lên trong ngọn lửa cao nhất
nỗi cô đơn của tôi với tay như một người chết đuối.
Tôi gửi đi những tín hiệu đỏ đến mắt em hờ hững
mắt dập dờn như nước bên bờ ngọn hải đăng.
Em giữ chỉ bóng tối, người con gái xa xôi của tôi,
từ ánh mắt em đôi khi hiện lên bờ biển của nỗi sợ.
Ngả vào những chiều tôi bỏ những lưới buồn
vào vùng biển xao động đôi mắt em đại dương.
Chim đêm rỉa những vì sao đầu tiên
lấp lánh chẳng khác nào hồn tôi lúc yêu em.
Đêm phi nước đại trên con ngựa tối
vãi những tua lúa lam lên đồng.
Pablo Neruda, “VII,” Veinte poemas de amor y una canción desesperada (Editorial Nascimento, 1924).
Copyright © 1924 by Pablo Neruda | Nguyễn Huy Hoàng dịch.