Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.
Đó là một đêm như thế, vào cuối mùa hè.
Mình đã thuê, em nhớ, một căn phòng có ban công.
Bao nhiêu ngày và đêm? Năm, có lẽ—không hơn.
Ngay cả khi không chạm mình vẫn đang làm tình.
Chúng mình đứng trên cái ban công nhỏ dưới đêm hè.
Và xa đâu đó, những âm thanh của cuộc sống con người.
Mình sẽ sớm là những bậc quân vương được xức dầu,
được thần dân mến mộ. Ngay bên dưới,
tiếng radio đang bật, khúc aria những năm ấy chúng mình không biết.
Ai đó đang chết vì tình. Ai đó mà thời gian đã lấy đi từ họ
niềm hạnh phúc duy nhất, người giờ cô đơn,
bần cùng, không sắc đẹp.
Những nốt mê ly của một nỗi buồn không thể chịu đựng, của sự cô lập và nỗi khiếp sợ,
những pha nhạc chậm gần như không thể duy trì của những hình bóng đang lên—
họ dạt đi trên vùng nước tối
như một cơn mê hồn.
Một sai lầm nhỏ như thế. Và nhiều năm sau,
thứ duy nhất còn lại của đêm ấy, của những giờ trong căn phòng ấy.
Louise Glück, “The Balcony,” The Seven Ages: Poems (HarperCollins, 2001). This poem was first published in The New Yorker (August 21, 2000 Issue).
Copyright © 2000 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.