Illustration by Melinda Beck
Robert Coover (1932–) là nhà văn người Mỹ và giáo sư hưu trí môn sáng tác văn chương tại Đại học Brown. Ông được trao giải Rea cho truyện ngắn năm 1987. Truyện ngắn “The Frog Prince” được đăng trên tạp chí The New Yorker số 27 tháng 1, 2014.
Ban đầu, mọi chuyện thật tuyệt. Chắc chắn. Lúc nào cũng thế. Nàng âu yếm một con ếch, ước được nhiều hơn, và—úm ba la! Một chàng hoàng tử đẹp trai yêu thương nàng hết mực. Điều đó đồng nghĩa với cuộc hôn nhân của nàng chấm dứt, dĩ nhiên, nhưng bản thân chồng cũ của nàng cũng có vẻ gì đó như một con cóc, một người có thói quen khó chịu là nói chuyện trong lúc mồm đầy thức ăn và cái lưỡi chẳng được ích gì ngoài việc liếm tem.
Chàng hoàng tử thật dễ thương—tất cả những cô nàng ở câu lạc bộ bài, vặn vẹo vì ghen tị, đều nói như vậy—dù bạn vẫn có thể thấy những ảnh hưởng mà nơi chàng ở trước đây để lại trên chàng. Chàng có đôi mắt nặng mí và cái miệng rộng như của một con rối tay, nước da chàng có chút kém nhuận, và làn da lùng chùng của chàng thì mỏng và nhớp nháp. Tinh dịch của chàng có vị bùn, như cái ao quê chàng, và bộ máy bé nhỏ của chàng thì thật thất vọng, nhưng lưỡi chàng thì thật đáng kinh ngạc. Nó có thể chạm đến những chốn sâu nhất, gợi lên những cảm giác nàng chưa bao giờ biết đến trước đây. Cái vương miện chàng không đội như một chiếc mũ—nó mọc lên từ đầu chàng như những cái sừng và đôi khi chen vào giữa đường—nhưng lưỡi chàng thì đủ dài để lượn lờ và nghịch ngợm những bộ phận khác trên con đường vào. Nó khiến chàng không hẳn nói nhịu mà phát ra tiếng xì xụp phụ âm, làm những lời đường mật của chàng thành ra khó hiểu, nhưng nói chuyện chưa bao giờ là việc làm chính giữa hai người.
Nàng đã phát hiện ra, khi chàng còn là một sinh vật lưỡng cư và hai người mới chỉ bắt đầu trò hôn hít, là liếm chàng sẽ cho nàng một cơn phê ảo giác ngất ngây, và nó vẫn đúng là một cuộc hóa thân sau đó, nhưng dù nàng có thể có một cơn rung động bằng cách liếm con ếch ở bất cứ đâu, nàng vẫn phải đi tìm nó trên chàng hoàng tử, chủ yếu ở phần dưới. Chàng không phải chàng hoàng tử sạch sẽ nhất, nhưng hành trình ấy cũng đáng. Nàng được đưa đến một vùng đất khác, một kiểu vương quốc thần tiên nơi nàng có thể có bất cứ thứ gì mình muốn: của cải, sắc đẹp, một tủ quần áo ngoạn mục, một tay bài bất bại, sô cô la nhân kem không calo, và tình yêu bất cứ khi nào nàng muốn, tức là hầu hết thời gian, ngay cả khi nàng đang làm những chuyện khác, như chủ trì một bữa tiệc hoàng gia hay duyệt đội vệ binh cung điện. Chỉ hự, hạ, ứ á! Khôn tả! Mọi thứ có xu hướng tan biến khi cơn phê dịu đi, nhưng một cú liếm nữa và nàng đã trở lại.
Cuộc sống ngoại ô của nàng bắt đầu nhạt đi so với trước, nhưng bất cứ khi nào nàng bảo chàng hoàng tử đưa nàng đến vương quốc thật sự của chàng chàng đều đưa nàng về cái ao nơi nàng tìm ra chàng. Ở đó chàng rất vui vẻ. Chàng bò xuống bùn, đào bới cho đến khi chỉ còn đôi mắt lồi chăm chằm nhìn lên, vương miện chàng dường như trôi nổi trên mặt bùn. Ở nhà, mắt chàng có lúc mở to và lép bép; những lúc khác, nhất là khi chàng đang ăn, chúng chìm đi và gần như biến mất. Nhưng ở cái ao mắt chàng luôn luôn thao láo. Thỉnh thoảng chàng lại thè lè lưỡi và ợ và nàng sẽ xuống bùn với chàng. Nó không giống như vương quốc ảo giác, nhưng vẫn rất đẹp.
Việc chàng thường xuyên ợ làm mất đi phần nào phẩm cách vương giả của chàng, nhưng đồng thời đó cũng là điều đáng yêu nhất ở chàng, và khi chàng ợ chàng luôn luôn nhìn nàng một cách đặc biệt thương mến. Hồi vẫn còn là ếch, thỉnh thoảng chàng lại bóc da mình ra ăn. May mắn là chàng hoàng tử không làm như thế, dù cái lưỡi dài của chàng có chụp lấy bất cứ thứ gì rỏ ra hoặc bong ra, đôi khi làm mất hứng cơn thèm ăn của nàng. Khoảng một tháng một lần, chàng lại trút bỏ quần áo và bò lên lưng nàng và khóa chặt những cái chân lẻo khẻo của chàng quanh nàng trong vài ngày, những ngón chân dài mơn trớn ngực nàng, những ngón tay cái bọc da của chàng dính vào nách nàng như băng nhám Velcro. Nàng không rũ chàng ra được, mà phải chờ đến khi chàng đã làm xong bất cứ việc gì chàng đang làm ở đó. Có lẽ là việc gì thô tục, dù ơn trời là nàng không sao thấy được; chắc chắn nàng phải giặt váy áo của mình sau đó. Có chàng hoàng tử dán trên lưng nàng thật khó mà đi mua sắm hay làm tóc, và nàng phải ngồi xoay ngang trên ghế và trên bồn cầu. Nhưng điều tồi tệ nhất trong những khoảng thời gian này là nàng không còn đến được với cơn phê của mình nữa. Giá mà nàng có cái lưỡi như của chàng!
Chàng vừa xuống xe và chưa kịp kéo hoàng khố lên, nàng, con nghiện mà nàng là, đã chúi mũi xuống dưới đó, và liếm đoạn đường về vương quốc thần tiên. Và vào một ngày như thế (hoặc đêm, ai mà biết chắc được ở nơi ấy) khi nàng bị ghim xuống, dang rộng như đại bàng, cạnh những cái cầu môn bóng croquet trên bãi cỏ cung đình đầy nắng (ánh trăng?) làm vui cho tất cả, cả cái tôi phởn phơ của nàng—trời ơi! nàng đang lép bép như mắt chàng kìa—chàng hỏi nàng bằng cái điệu nhóp nhép của chàng rằng nàng ở đó có vui không. Ồ, có ạ, hoàn toàn! nàng kêu lên hổn hển, nên chàng bỏ lại nàng ở đó và, nếu nàng hiểu chàng đúng, về lại cái ao để bò xuống bùn. Chà, nàng nhớ chàng, giống như nàng nhớ bạn bè nàng ở câu lạc bộ bài và, nói thật, cả chồng cũ của nàng nữa, nhưng nàng đang có quá nhiều niềm vui kiểu hoàng gia hoang dại để nghĩ về chuyện đó, hay để nghĩ về bất cứ chuyện gì, thực sự, những cơn phê thì như thế.
Mọi chuyện thật tuyệt và dường như vô tận, nhưng, than ôi, chẳng có gì kéo dài mãi mãi, nhất là những cơn ngây ngất, và thế là một ngày một lần nữa nàng lại ở nhà, nằm như một cái túi khí hết hơi trên sàn bếp bẩn thỉu. Nàng lau sàn, gói mớ đồ trong tủ lạnh, mở tất cả cửa sổ, và vội vã trở lại cái ao, tìm chàng hoàng tử. Nàng đuổi theo những cái ợ cả ngày lẫn đêm, nhưng chẳng thấy chàng ở đâu mà tìm. Thời tiết đã thay đổi. Có lẽ chàng đang ngủ đông.
Trong một năm cô đơn nàng vẫn tiếp tục tìm, lúc đầu có phần tuyệt vọng, hôn hít và liếm láp bất cứ con ếch nào nàng bắt được, nhưng cuối cùng nàng đầu hàng trước kết quả công cốc của cuộc tìm kiếm và buồn rầu từ bỏ. Rồi nàng nhớ lại nỗi buồn và thất vọng của chính chàng hoàng tử. Chàng nghĩ thế này sẽ vui hơn, chàng từng thổ lộ với nàng một lần trong bùn. Dĩ nhiên, nàng thấy tổn thương và giả vờ không nghe thấy chàng, nhưng giờ nàng hiểu, như đáng lẽ nàng nên hiểu từ lúc đó, rằng chàng không phải một chàng hoàng tử quyến rũ bị biến thành ếch mà là một con ếch bị biến thành hoàng tử, và tất cả những gì chàng muốn là trở lại làm ếch.
Cuối cùng, nàng liên lạc với chồng cũ và bảo gã là nàng mắc nghiện một thứ thuốc kỳ dị nhưng giờ đã cai được rồi, và nếu gã muốn quay về nàng sẽ chào đón gã. Gã cũng cô đơn, hút thuốc và uống rượu quá nhiều, những cuộc tình của chính gã cũng chẳng đi đến đâu, và thế nên, đầy biết ơn, gã quay về, và hai người tìm được một sự mãn nguyện nhất định, sống ít nhiều hạnh phúc mãi mãi về sau, mãi mãi về sau tức là cái “hiện tại” trong lúc người ta còn ở trong đó.
Copyright © 2014 by Robert Coover | Bản dịch © 2017 Nguyễn Huy Hoàng.