Noy Holland (1960–) là nhà văn người Mỹ. Bà là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Massachusetts Amherst và được trao giải Katherine Anne Porter cho những thành tựu và cống hiến cho sự nghiệp văn chương năm 2018 của Viện Hàn lâm Nghệ thuật và Văn chương Mỹ.
Tôi biết một người đàn ông điềm tĩnh có anh trai qua đời vì lái xe lúc say trên cao nguyên gió lộng. Người em còn sống, người em điềm tĩnh, lập tức bắt đầu uống. Anh ta hiếu chiến và bất tài, lúc say, người đàn ông dịu dàng, gần như nữ tính, lúc tỉnh. Anh ta uống schnapps đủ mọi vị và sắc.
Việc của tôi là rót và đếm, là thỉnh thoảng thả một đồng tiền xu vào cái máy hát tự động khi sự im lặng trở nên quá mức chịu đựng. Merle Haggard, Garth Brooks, Emmylou. “Tôi có bạn ở những nơi tồi tàn”—mọi biến đổi của thị trấn và thời gian với tôi được chở đi bởi bài hát đần độn này.
Người đàn ông ấy, hai người đàn ông—người đàn ông điềm tĩnh, người đàn ông đã chết—có một cô em gái, khó hiểu như rùa. Cô xuất hiện mỗi đêm và đón người anh còn sống về nhà, nhiều tháng trong cùng một chiếc áo hoa. Rồi cô thôi. Cô đã từ bỏ, hoặc đi đâu đó. Và thế là người em điềm tĩnh lái xe về trong hoang dại, say, cả chặng đường dài, rẽ những lối không có trên đường.
Một đêm sau nhiều tháng như thế tôi để mình đưa anh ta về. Tôi đưa chúng tôi đến lối rẽ mà anh trai anh đã bỏ lỡ và chúng tôi nằm trên cỏ ngắm sao. Tôi thấy thương, phải, xiêu lòng. Bị cuốn vào bởi một nỗi đau không phải của mình. Chúng tôi nghe tiếng chim trong bóng tối chúng tôi không thể thấy. Sao băng, thiên thạch, vẫn thạch, chúng tôi nhớ. Trầm tích, đá mác ma, đá biến chất.
Một lúc sau chúng tôi đứng dậy và anh hôn tôi. Tóc anh mắc vỏ hạt cây—như lông vũ, bạc, như thứ gì bắn ra từ một thiên hà, rác vũ trụ—vận may—đã tìm anh và tìm được.
Nhà của anh nhỏ, bồn tắm choán vào bếp—cái bồn có chân dài nhất tôi từng thấy. Bạn có thể nằm duỗi mình trong đó, chìm dưới những lọn bọt kem óng và biến mất hoàn toàn. Anh chìm xuống. Bạn không tin được trong bao lâu. Tôi không thấy mặt anh nhưng đôi mắt anh hiện lên, mãnh liệt, tối, bừng mở. Một mắt biến mất, xuất hiện trở lại. Anh nháy mắt với tôi chầm chậm, những phút chầm chậm trôi qua.
Trên giường, anh di chuyển như bị mù. Anh chính xác, và kiên nhẫn một cách điên rồ. Một lần anh huýt sáo—một nốt—như để gọi chó.
Cơ thể mở ra, có thể được mở ra, một điều kỳ diệu, và chúng tôi vẫn sống.
Khi xong, anh lại lấp đầy bồn tắm. Đưa tôi đến đó—không một lời. Một lần nữa xà phòng nổi bọt, những lớp sóng cồn. Nó có mùi quả mọng. Trong âm đạo tôi, một quả cầu cháy.
Kính cửa sổ rung. Nước vỗ trong bồn. Chúng tôi nghĩ chúng tôi gây ra nó. Chúng tôi đã nằm trong tro tàn của người anh say xỉn của anh, trên bãi cỏ anh ấy đã đi trước. Nó không phải là nỗi đau của tôi nhưng tôi đã nhận lấy nó. Những ngọn núi rung chuyển. Chân trời hất lên, nó oằn xuống—những tảng đá vương và cỏ, đứt đoạn, con đường của đồng bằng sông băng. Đây không phải là ẩn dụ. Đây là trận động đất, một gợn sóng di chuyển—mặt đất mà tôi nghĩ là cứng vặn vẹo, rồi một lần nữa trở lại êm đềm.
Noy Holland, “Tally,” I Was Trying to Describe What it Feels Like: New and Selected Stories (Counterpoint, 2017). This story was included in The Best American Short Stories 2017.
Copyright © 2017 by Noy Holland | Nguyễn Huy Hoàng dịch.