Kevin Prufer sinh năm 1969 ở Cleveland, Ohio. Anh là tác giả của sáu tập thơ, gần đây nhất là Churches (Four Way Books, 2014), và là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Houston.
Biết rằng mình sẽ sớm bị hành hình
người đàn ông bị kết tội hỏi trước tiên anh ta có thể
làm ơn
có gì đó để uống, hỏi trước tiên anh ta có thể
uống say.
Nên những người lính mang cho anh ta một cốc rượu
và bởi vì chẳng có gì phải vội, thêm một cốc,
và một cốc cho mỗi người bọn họ.
Chẳng mấy mà tất cả đều
say khướt, và đây là lòng thương xót
bởi có lẽ người đàn ông kia chẳng còn hiểu
khi họ đẩy anh ta vào tường
và bắn anh ta.
*
Tôi sẽ lấy anh chàng nào chứng minh được chuyện này đã xảy ra,
những chiếc lá chết dần nói
trong lúc chúng rơi.
Tôi sẽ lấy anh chàng nào nhìn qua ô cửa sổ ấy,
những đầu lá cỏ đang chờ đợi nói.
Nhưng mặt trời tiếp tục với những tia nắng vàng của nó
như một đứa trẻ hăng hái
và lũ ong với đôi mắt camera rù rì hoan hỉ
trên những cành cây xa.
Người đàn ông ngủ trên sàn
và con chuột nhỏ nằm trên đầu anh ta cũng ngủ.
Những người lính không biết ai sẽ kéo anh ta đi
hay là họ nên giấu anh ta ở đâu
nên họ cười một cách lo lắng và một người
cho cái xác một cốc rượu, Ha ha,
một lời chúc!
rồi bỏ anh ta lại bên tủ rượu của người phụ nữ giàu
nơi cô thấy anh ta khi trở về từ những ngọn đồi.
*
Tôi sẽ lấy cô gái nào hôn lên đôi môi
và mang lại một hơi thở cho chúng,
lũ ngựa chết đói nói từ những cánh đồng của chúng.
Tôi sẽ lấy anh chàng nào ép ngực anh ta
và hồi sinh trái tim,
ngôi nhà lụp xụp nói.
Và cửa sổ để ánh sáng vào
cho đến khi mặt trời lặn trên những cành cây
và, như lòng thương xót,
bóng tối bóp nghẹt thị trấn.
*
Sau đó trong câu chuyện, đứa con trai lớn của cô bọc anh ta
trong một chiếc dù
và ném anh ta vào sân nhà hàng xóm.
Sau đó, người hàng xóm ấy, người hiểu vận xui,
kéo anh ta đến bãi cỏ nhà người khác.
Vậy là anh ta đi, từ sân này sang sân khác,
đến rìa thị trấn
nơi cuối cùng anh ta ngủ bên con đường ít người đi lại
dưới cái hào đầy thương xót
trong khi đàn máy bay ném bom mở khóa bầu trời.
*
Và khi thị trấn bị thiêu rụi, anh ta bỏ lỡ nó,
và khi những ngọn cây nở rộ và cháy thành than, anh ta bỏ lỡ nó.
Tôi sẽ lấy anh chàng,
những đầu lá cỏ nói trong gió bỏng,
Tôi sẽ lấy cô nàng,
đàn ngựa nói, chạy khỏi cái chuồng cháy, bốc lửa,
thân mình chúng sáng lấp lánh xanh trong ánh hoàng hôn.
*
Và không ai chứng minh được nó đã xảy ra,
tức là đầy thương xót cho chúng ta tất cả,
con đường bị bỏ quên, người đàn ông đi đến rễ và cỏ,
đến tủy và răng.
*
Và nếu như nó—
Ai sẽ thấy xương hàm của anh ta trong đất sét?
Ai sẽ lấy ra những vỏ đạn và chất nhồi của anh ta,
như cái chất long lanh trong gỗ mới?
Và nếu một người đàn ông xâu chúng lại
như từ ngữ trên một sợi chuyền vàng
và biến chúng thành một hột xoàn,
và trao chúng cho vợ anh ta,
thì đấy chẳng phải là lòng thương xót sao?
Kevin Prufer, “On Mercy,” In a Beautiful Country (Four Way Books, 2011). This poem was first published in Field and was included in The Best American Poetry 2009.
Copyright © 2011 by Kevin Prufer | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Tại sao một chàng trai trẻ trung, khỏe mạnh, đẹp đẽ như anh này lại có những câu thơ đầy tuyệt vọng và nỗi chết như thế này?