Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Một mùa hè khi anh vẫn còn trẻ anh ngồi bên cửa sổ và tự hỏi rằng họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi ở bên đại dương, ngắm nhìn, chờ một điều gì đó sẽ không bao giờ đến, làn gió nhẹ mơn mởn trên da họ, đưa những sợi tóc thả qua môi. Từ mùa nào mà họ rơi, từ ý niệm nào về ân sủng mà họ lạc? Đã lâu lắm rồi kể từ khi anh còn nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc của họ, nặng nề trong vẻ an nhàn của họ, diễn câu chuyện buồn của niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đó là mùa hè mà anh lang thang đi vào đêm kỳ diệu, vào biển cả của bóng tối, như thể là lần đầu tiên, để tỏa ra ánh sáng của chính mình, nhưng cái anh tỏa là bóng tối, và cái anh thấy là đêm.
Mark Strand, “The Buried Melancholy of the Poet,” Almost Invisible: Poems (Alfred A. Knopf, 2012).
Copyright © 2012 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.