Photo by Donna Lee
Li-Young Lee (1957–) là nhà thơ người Mỹ gốc Trung Quốc. Là chắt ngoại của Viên Thế Khải và con trai một bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông, ông sinh ra ở Jakarta, nơi cha mẹ ông sống lưu vong trước khi định cư ở Hoa Kỳ. Ông được trao giải Whiting cho thơ năm 1988, giải thơ Lamont năm 1990, giải văn chương Lannan năm 1995, và giải William Carlos Williams năm 2002.
Qua một vết thương hở bên mạn trái của Người,
thời xuân bước vào trong thế giới,
dính, xanh, với một vị của sắt.
Đó không phải vết thương mà từ đó tôi đau.
Có một cơn ê ẩm bên hông phải của Người,
mà quanh đó cái trục đập nhịp nhàng
mọi thế giới, hữu hình và vô hình, xoay chuyển.
Đó không phải cơn đau làm tôi thức ban đêm.
Chúa đáng thương, trần truồng, và cô độc.
Nhưng không phải như con hồng tước đáng thương.
Và ngay cả con chim hoét có lông.
Ngay cả chuột có áo. Ngay cả bò có da.
Và Chúa không cô đơn cái cách tôi cô đơn,
cả đời tôi chỉ là lời dẫn giải cho những dòng thơ ấy:
Người gần với chúng con như là hơi thở, vậy
mà xa hơn cả sao xa nhất trên trời.
Tiếng thở dài Chúa thở ngày xưa
sinh ra những kiếp đời được thắp theo thời gian tàn lụi.
Tiếng thở dài tôi thở khi nhớ Cain là anh của mình,
và Abel cũng vậy, thổi bùng mọi tế bào tôi sáng,
vẫn hít thở, trần truồng, đói, khát, và đau
từ lúc sinh, vào một vết rách mở, một giọt lệ bỏng
mà qua đó Chúa dò tra sự sáng thế,
mỗi tế bào là một con mắt ướt và sống
trong đó Chúa gắn kết chữ Alpha và chữ Omega.
Li-Young Lee, “God Is Burning,” The Undressing (W. W. Norton & Company, 2018).
Copyright © 2018 by Li-Young Lee | Nguyễn Huy Hoàng dịch.