Rachel Swirsky sinh năm 1982 ở California. Cô có bằng MFA tại Iowa Writers’ Workshop.
Truyện ngắn “If You Were a Dinosaur, My Love” được đăng lần đầu trên Apex Magazine (số 46 năm 2013) và đoạt giải Nebula cho truyện ngắn hay nhất năm 2013. Nó cũng được đưa vào tuyển tập The Best American Nonrequired Reading 2014 do Lemony Snicket và Daniel Handler biên tập.
Nếu anh là khủng long, anh yêu, thì anh sẽ là một con khủng long bạo chúa. Anh sẽ là một con khủng long nhỏ, chỉ một mét bảy mươi tám, cao bằng anh-con người. Xương anh sẽ nhỏ và anh sẽ đi với dáng vẻ khéo léo và lịch sự nhất mà anh xoay xở được trên những cái móng vuốt khổng lồ. Mắt anh sẽ nhìn ngắm nhẹ nhàng từ bên dưới cái gồ trán xương xẩu.
Nếu anh là một con khủng long bạo chúa thì em sẽ là người giữ thú, để em có thể dành toàn bộ thời gian của mình bên anh. Em sẽ mang cho anh gà tươi và dê sống. Em sẽ nhìn máu sáng loáng trên răng anh. Em sẽ trải giường em ở dưới sàn trong lồng nuôi anh, trên đất ẩm, đệm lá. Khi anh không ngủ được, em sẽ hát cho anh những khúc hát ru.
Nếu em hát cho anh những khúc hát ru, em sẽ thấy anh học nhạc nhanh đến thế nào. Anh sẽ hòa âm cùng em, cái giọng thô ráp, rung rung của anh là đối âm lạ lùng cho giọng của em. Khi anh tưởng em đã ngủ, anh sẽ gào những khúc tình đơn phương vào trong đêm.
Nếu anh hát những khúc tình đơn phương, em sẽ mang anh đi lưu diễn. Mình sẽ đến Broadway. Anh sẽ đứng trên sân khấu, móng vuốt cắm xuống ván sàn. Khán giả sẽ khóc trước vẻ đẹp u sầu trong giọng hát của anh.
Nếu khán giả khóc trước vẻ đẹp u sầu trong giọng hát của anh, họ sẽ tập hợp để gây quỹ cho những nghiên cứu mới nhằm hồi sinh những loài đã tuyệt chủng. Tiền sẽ đổ vào các tổ chức khoa học. Các nhà sinh vật học sẽ dùng công nghệ để đảo ngược lũ gà cho đến khi họ tìm ra cách cho chúng hàm và răng. Các nhà cổ sinh vật học sẽ khai thác các hóa thạch cổ để tìm dấu vết của collagen. Các nhà di truyền học sẽ tìm cách tạo nên một con khủng long từ thinh không bằng cách khám phá chính xác thì chuỗi DNA nào mã hóa mọi thứ ở một sinh vật, từ kích thước con ngươi đến những gì cho phép một bộ não được chiêm ngưỡng hoàng hôn. Họ sẽ làm việc cho đến khi họ tạo cho anh một người bạn đời.
Nếu họ tạo cho anh một người bạn đời, em sẽ làm phù dâu ở lễ cưới. Em sẽ nhìn ngượng nghịu trong chiếc váy chiffon màu xanh lá làm em trông xanh xao, trong lúc nghe những lời thề nguyện của anh. Em sẽ ghen, tất nhiên, và buồn, vì em muốn cưới anh. Nhưng em biết tốt nhất là anh nên cưới một sinh vật khác như anh, một sinh vật có cùng cơ thể và xương và mẫu di truyền. Em sẽ nhìn hai người đứng bên nhau trước ban thờ và em sẽ yêu anh yêu hơn cả bây giờ. Linh hồn em sẽ nhẹ nhõm vì em biết rằng anh và em đã tạo ra được một điều mới mẻ trên thế giới này và đồng thời cũng hồi sinh được một cái gì đó rất xưa. Em cũng sẽ được mượn, bởi vì em sẽ mượn hạnh phúc của anh. Em chỉ cần thứ gì đó màu xanh.
Nếu chỉ cần thứ gì đó màu xanh, em sẽ chạy qua nhà thờ, gót giày lách cách trên mặt đá cẩm thạch, đến chỗ cái bình cạnh hàng ghế đầu. Em sẽ rút một bông cẩm tú cầu màu bầu trời ra và ấn nó vào tim mình và tim em sẽ đập như một bông hoa. Em sẽ nở. Hạnh phúc của em sẽ hóa thành cánh hoa. Cái váy chiffon xanh sẽ hóa thành lá. Chân em là cuống trắng, tóc em là nhụy mỏng. Từ họng em, ong sẽ uống những thứ mật lạ kỳ. Em sẽ ngạc nhiên khi mọi người tụ lại, các nhà sinh vật học và các nhà cổ sinh vật học và các nhà di truyền học, các phóng viên và những tay qua đường và những người say mê nhạc, tất cả những người—bị những đặc trưng hình xoắn ốc và hóa thạch của những con khủng long nhân bản lừa—tin rằng họ sống trong một thế giới khoa học giả tưởng khi thực ra họ đang sống trong một thế giới ma thuật nơi mọi thứ đều có thể.
Nếu mình sống trong một thế giới ma thuật nơi mọi thứ đều có thể, thì anh sẽ là một con khủng long, anh yêu. Anh sẽ là một sinh vật can đảm và mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng. Móng vuốt và răng nanh anh sẽ dọa nạt kẻ thù một cách dễ dàng. Trong khi anh—anh-con người mong manh, đáng yêu—thì phải dựa vào trí thông minh và sự quyến rũ.
Một con khủng long bạo chúa, kể cả một con khủng long nhỏ, cũng không bao giờ phải chống lại năm gã đàn ông hung bạo ngập trong rượu và ác ý. Một con khủng long bạo chúa chỉ cần nhe răng ra là họ sẽ co rúm lại. Họ sẽ trốn dưới bàn thay vì đánh nhau. Họ sẽ túm lấy nhau để được an ủi thay vì nắm lấy những cây gậy bi-a mà họ dùng để đánh anh, gọi anh là thằng bóng, thằng đầu quấn giẻ, thằng nửa nam nửa nữ, thằng ẻo, thằng mèo, mọi tính ngữ mà họ nghĩ ra được, bất kể nó có liên quan gì đến anh hay không, hét và hét trong lúc anh trượt xuống sàn trong vũng máu trơn của chính mình.
Nếu anh là khủng long, anh yêu, thì em sẽ dạy cho anh mùi hương của những gã ấy. Em sẽ dẫn anh đến chỗ họ một cách lặng lẽ, thật lặng lẽ. Nhưng họ vẫn sẽ thấy anh. Họ sẽ chạy. Lỗ mũi anh sẽ bốc lửa trong lúc anh hít đêm vào và rồi, với sự chớp nhoáng của một loài ăn thịt, anh sẽ tấn công. Em sẽ nhìn anh gạn đời họ—cơn lũ đỏ; tràn những thứ cuộn tròn, lấp lánh—và em sẽ cười, cười, cười.
Nếu cứ cười, cười, cười, thì cuối cùng em sẽ thấy có lỗi. Em sẽ hứa là em sẽ không bao giờ làm chuyện gì như thế nữa. Em sẽ xoay mắt đi chỗ khác khỏi những tờ báo đưa ảnh của những người vợ góa đầy nước mắt và đàn con không cha của những gã đàn ông nọ, cũng như họ phải xoay mắt đi khỏi những tờ báo đưa ảnh chụp gương mặt em. Đám phóng viên sẽ ngưỡng mộ gương mặt em vô cùng, gương mặt vị hôn thê của một nhà cổ sinh vật học với đám cưới đang sắp xếp dở, những bó cẩm tú cầu đã đặt, chiếc váy cưới vải chiffon màu xanh đã được chọn ra. Vị hôn thê của nhà cổ sinh vật học đang chờ bên cạnh một người đàn ông có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Nếu anh là khủng long, anh yêu, thì không gì sẽ đánh bại được anh, và nếu không gì sẽ đánh bại được anh, thì không gì sẽ đánh bại được em. Em sẽ nở thành đóa hoa đẹp nhất. Em sẽ vui vẻ vươn mình đến mặt trời. Em sẽ tin rằng răng anh và những cái móng vuốt của anh sẽ bảo vệ anh/em/mình, bây giờ và mãi mãi, khỏi vệt phấn trên đầu những cây gậy bi-a, và tiếng lê chân của những đôi giày y tá trong hành lang viện, và tiếng lắp bắp của tim em vụn vỡ.
Copyright © 2013 by Rachel Swirsky | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Pingback: 180604 – bananaist