Photo by Mahmoud Illean/AP
Susan Dickman sinh năm 1963 ở Chicago, Illinois. Cô tốt nghiệp ngành văn học Anh tại Đại học Illinois, Urbana-Champaign, và có bằng M.F.A. về thơ tại Đại học California, Irvine.
Và họ sẽ làm gì với những mảnh da nằm trên cỏ
hay hạ xuống sau đó, trôi qua bầu khí quyển
như lông vũ từ một chiếc giường trong câu chuyện về cô gái
biến mất trong một chiếc giếng và trở về
trong một cơn mưa vàng? Sẽ làm gì
với tất cả những mảnh nhỏ, những mẩu vụn?
Bầu không khí đôi lúc chuyển màu tím, mặt trời làm ngơ
không sưởi ấm cái dải cát sạn mà chúng tôi nằm
chờ được chạm đến và biến đổi. Và cơ thể
tan rã như mái tóc rụng, trả từng phần tử về phần tử,
chưng cất chính nó. Chúng ta suy cho cùng chỉ là xương và nước.
Da phủ lên trên bãi cỏ xám phớt như thứ dầu cổ nhất
để chữa lành bệnh tật. Không khí làm hỏng nó, làm khô nó,
bẻ vụn nó về cuộc đời trước đây của những tế bào
để tham gia vào thế giới trơ của đất và lá.
Người ta nói rằng những phân tử của da Vinci
vẫn xoay quanh trái đất, rằng không khí mà ông thở
ta vẫn thở ngày nay. Bởi vậy mà khi máu đổ,
khi da mưa xuống trái đất khô cằn, có lẽ
bằng cách nào đó, trái đất vẫn còn nhớ.
Vụ đánh bom ở Jerusalem, tháng Hai năm 1996
Susan Dickman, “Skin,” in Robert Pinsky and David Lehman (eds), Best of the Best American Poetry: 25th Anniversary Edition (Simon and Schuster, 2013).
Copyright © 2002 by Susan Dickman | Nguyễn Huy Hoàng dịch.