Photo by Mizuho Fukahori
Shuntarō Tanikawa (1931–) là nhà thơ người Nhật Bản.
(cho một chú chó nhỏ yêu dấu)
Nero ơi!
Mùa hè lại sắp đến rồi.
Lưỡi mày,
mắt mày,
giấc ngủ của mày—
tất cả đều trở lại rất rõ.
Mày chỉ biết có hai mùa hè.
Tao đã biết mười tám.
Và bây giờ tao nhớ hè của tao và của những người khác
ở nhiều nơi—
ở Maisons-Laffitte,
ở Yodo,
ở trên cầu Williamsburg,
và ở Oran.
Và tao tự hỏi người ta
đến nay đã biết đến bao nhiêu mùa hạ.
Nero ơi!
Mùa hè lại sắp đến rồi.
Một mùa hè không mày,
một mùa hè khác,
rất khác.
Một mùa hè mới đang trên đường đến,
mang theo rất nhiều thứ,
cái đẹp, cái xấu,
cái khích lệ, cái gây nản lòng.
Và tao tự hỏi mình,
đó là những thứ gì thế,
cái gì mang chúng đến đây,
tao làm được gì với nó?
Nero ơi!
Mày chết rồi.
Một mình mày đi đến nơi chẳng có ai theo được.
Giọng của mày,
cái quấn quít của mày,
thậm chí những cảm xúc của mày—
tất cả đều trở lại rất rõ.
Nhưng mà Nero ơi!
Mùa hè lại sắp đến rồi—
một mùa hè mới, mênh mông vô tận!
Và
tao sẽ cứ vẫn đi như thường lệ,
đi qua một mùa hè, mùa thu, mùa đông,
và một mùa xuân mới, vẫn mong một mùa hè khác,
học cách biết mọi điều mới mẻ,
và
trả lời mọi câu hỏi của riêng mình.
Shuntarō Tanikawa, “Nero,” from Two Billion Light-Years of Solitude (1952) in Shuntarō Tanikawa: New Selected Poems, trans. William I. Elliott and Kazuo Kawamura (Carcanet, 2015).
Copyright © 1952 by Shuntarō Tanikawa | Nguyễn Huy Hoàng dịch.