Photo from Blue Flower Arts
Jorie Graham sinh năm 1950 ở New York City. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1996, giải Forward cho tập thơ xuất sắc nhất năm 2012, và giải Rebekah Johnson Bobbitt năm 2018, và từ năm 1999 là giáo sư hàm Boylston về diễn thuyết và tu từ học tại Đại học Harvard.
Tôi khởi hành trên trái
đất bất khả tri
một lần nữa. Mọi thứ
vẫn ở dưới chân. Một tấm thảm
của vật chất đã rụng và
chưa rụng. Mọi thứ rụt lại
nhưng đó là tôi thấy
nên làm chúng
rụt lại. Trước đó, chúng
trong suốt. Giờ chúng
xếp dọc dây thần kinh thị giác
của tôi. Tôi cảm thấy chúng
bước vào. Não
rụt màng
nếp. Đối tượng.
Cây kim ngân,
bụi gai, nho,
sự rung động
và
mạng rung rinh. Làm sao
cái-thực sẽ
để tôi rụng vừa
kịp lúc.
Nó sẽ trả công tôi
như thế nào,
đưa tôi cho
cái tôi
kế tiếp? Tôi
bước xuống đồi
nơi tôi thấy sự bỏ-đi
của mình đi
vào chân
của ngọn đồi. Tôi
biết tôi sẽ
phải rời bỏ
trái đất này—sự khác biệt
của tôi
chạy xung quanh
toán loạn tìm
nơi mà nó
kết thúc. Đó là
đời tôi nói
ngâm nga,
nhàn nhã, cái động cơ
của tâm trí mơ màng
trong tôi, cái nheo
của nó, cái
cách ngọt ngào của
việc hít vào trước khi
nói trong khi
bàn tay trượt
xuống cái lan can
hình xoắn ốc như một
thiên niên kỷ
lốm đốm
dna và dấu thú
vừa đủ
phải để
kết thúc.
Jorie Graham, “Rail,” The New Yorker (November 20, 2017 Issue).
Copyright © 2017 by Jorie Graham | Nguyễn Huy Hoàng dịch.