Photo by Jean Lachat
Emily Jungmin Yoon sinh năm 1991 ở Busan và sống ở Canada và Mỹ từ năm lên mười. Cô có bằng MFA về thơ tại Đại học New York và hiện là nghiên cứu sinh ngành văn học Hàn Quốc tại Đại học Chicago. Cô xuất bản tập thơ đầu, A Cruelty Special to Our Species, năm 2018.
Khi gã vung nắm đấm vào bức tường ngay cạnh mắt tôi
tôi nói đó là yêu, rằng yêu thì giận.
Tôi đã quen yêu bất cứ ai đặt một bàn tay lạnh
lên mặt tôi và nói họ cầu nguyện cho tôi.
Hoặc là bất cứ ai cầu nguyện. Tôi cứ nghĩ xin lỗi
tức là yêu nên tôi thích được nghe đàn ông nói xin lỗi.
Thích tha thứ vì thế có nghĩa tôi là một nữ thần. Tôi tha thứ
bởi vì gã chẳng thể nào tha thứ được cho mình.
Có một con quỷ trong anh, gã nói. Ai quan tâm có phải là quỷ
khi nó là của tôi và tôi thì thiết tha muốn có. Không, đâu có đâu, và
em có quan tâm đâu, nghe không?—tôi sẽ nói, và ham muốn chảy
qua cơ thể tôi. Đến nhiều năm về sau tôi vẫn không thể nói
về đàn ông và bạo lực của họ bởi vì tôi muốn tin, phải,
vào cái sự đứng đắn trong những người tôi yêu. Rằng tình yêu
của tôi thì đứng đắn. Tất cả đám đàn ông muốn tôi đẹp,
muốn tôi gầy, muốn tôi để tóc tém, muốn tôi bớt
thông minh, muốn tôi, chẳng muốn tôi, muốn tôi với đôi
má hồng, muốn những điều tốt nhất cho tôi, muốn tôi mặc váy
xếp, muốn tôi nằm trần truồng, muốn tôi chết, tất cả những
gã đàn ông muốn tôi, những gã đàn ông muốn, những gã
đã rời đi, rời đi chưa đủ.
Emily Jungmin Yoon, “Decency,” The Paris Review (Issue 227, Winter 2018).
Copyright © 2019 by Emily Jungmin Yoon | Nguyễn Huy Hoàng dịch.