Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Với chúng ta, cũng thế, có một mong ước được sở hữu
Cái gì đó vượt ra ngoài thế giới chúng ta biết, ngoài chính chúng ta,
Ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, một cái gì tuy thế
Chúng ta có thể thấy chính mình trong đó; và cái ham muốn ấy
Luôn luôn đến thoáng qua, trong ánh sáng tàn, và trong cái lạnh
Đến nỗi băng trên những mặt hồ trong thung nứt ra và lăn đi,
Và thổi tuyết phủ lên mặt đất nào ta thấy,
Và những cảnh từ quá khứ, khi chúng nổi lên lần nữa,
Trông không như trước nữa, mà ma quái và trắng
Giữa những đường cong giả tạo và những nét tẩy che giấu;
Và chưa một lần chúng ta cảm thấy mình gần gũi với nó
Cho đến khi cơn gió đêm nói, “Tại sao lại làm thế,
Nhất là bây giờ? Hãy trở lại nơi mà ngươi thuộc về.”
Và ở đó xuất hiện, với những ô cửa sổ sáng rực, nhỏ,
Ở đằng xa, trong những vùng băng giá, một cái lán;
Và chúng ta đứng trước nó, ngạc nhiên khi thấy nó ở đó,
Và đáng lẽ chúng ta sẽ bước tới và mở cửa,
Và bước vào quầng sáng và sưởi ấm mình trong đó,
Nhưng nó là của chúng ta bằng cách không phải của chúng ta,
Và nên để trống. Đó là ý tưởng.
Mark Strand, “The Idea,” The Continuous Life (Alfred A. Knopf, 1990). This poem was first published in The New Yorker (June 12, 1989 Issue).
Copyright © 1990 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.