Photo by Bettmann/Getty Images
Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts, và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Đây là ánh sáng của tâm trí, lạnh và giống hành tinh.
Những cái cây của tâm trí màu đen. Ánh sáng thì xanh.
Cỏ trút nỗi đau buồn lên chân tôi như thể tôi là Chúa
Chọc mắt cá chân tôi và thì thầm về sự khiêm nhường của nó.
Những làn sương khói hương linh cư trú nơi này.
Cách nhà tôi bằng một hàng bia mộ.
Tôi đơn giản là chẳng thể thấy có nơi nào để đến.
Mặt trăng không phải cửa. Nó đường đường là một khuôn mặt,
Trắng như khớp ngón tay và buồn khủng khiếp.
Nó kéo biển đằng sau như một tội ác đen tối; nó yên lặng
Với cái mồm há rộng của tuyệt vọng hoàn toàn. Tôi sống ở đây.
Hai lần vào Chủ nhật, những cái chuông đánh động bầu trời—
Tám cái lưỡi vĩ đại khẳng định sự Phục sinh.
Cuối cùng, chúng nghiêm nghị gióng lên tên mình.
Cây tùng chỉ thẳng lên, nó có hình Gothic.
Mắt ngước lên qua nó và nhìn thấy mặt trăng.
Trăng là mẹ của tôi. Nàng không ngọt ngào như Mary.
Vạt áo xanh của nàng thả ra dơi và cú nhỏ.
Tôi muốn tin làm sao vào sự dịu dàng—
Gương mặt của bức tượng, mềm mại dưới ánh nến,
Cúi xuống, lên riêng tôi, đôi mắt hiền của nó.
Tôi đã sa một đoạn đường dài. Những đám mây đang nở
Xanh và thần bí trên gương mặt của những vì sao.
Trong nhà thờ, các vị thánh sẽ tất cả đều xanh,
Lướt đôi chân mỏng manh trên những hàng ghế lạnh,
Bàn tay và khuôn mặt cứng đờ với sự thánh thiện.
Mặt trăng chẳng thấy gì trong đây. Nàng trọc và hoang dại.
Và thông điệp của cây tùng là đen—đen và sự im lặng.
22 tháng 10, 1961
Sylvia Plath, “The Moon and the Yew Tree,” Ariel (Faber and Faber, 1965). This poem first appeared in The New Yorker (August 3, 1963 Issue).
Copyright © 1965 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.