Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Vậy là tôi về đây từ những đô thị lớn,
Về thị trấn trong thung dưới ngọn đồi thánh đường
Với lăng mộ vua chúa. Về quảng trường dưới ngọn tháp
Và tiếng kèn trumpet nhức óc báo trưa, nốt
Nó vỡ làm đôi bởi vì một lần nữa
Mũi tên người Tatar đã xuyên trúng người thổi.
Bồ câu. Những chiếc khăn sặc sỡ của những người đàn bà bán hoa.
Những nhóm người rôm rả dưới cổng vòm Gothic của nhà thờ.
Cái rương sách của tôi đã đến, lần này là mãi mãi.
Tôi chỉ biết về đời tôi cực nhọc rằng nó, tôi đã sống.
Những khuôn mặt trong ký ức nhạt hơn trong ảnh bạc.
Tôi không phải ngồi mỗi sáng viết thư từ và ghi nhớ.
Những người khác sẽ làm thay tôi, luôn với niềm hy vọng
Mà ta biết là vô nghĩa, nhưng vẫn hiến đời mình.
Đất nước tôi sẽ vẫn cứ thế, sân sau của những đế chế,
Nuôi dưỡng sự ô nhục bằng những giấc mơ ngày tỉnh lẻ.
Gõ cây gậy tôi đi bộ buổi sáng:
Nơi người già lại có những người già,
Và nơi những cô gái đi dạo trong tiếng váy sột soạt
Lại có những cô gái đang đi, tự hào vì nhan sắc.
Những đứa trẻ chơi đánh bánh xe trong hơn nửa thế kỷ,
Dưới tầng hầm người thợ giày bỏ dở việc nhìn lên,
Một người gù đi qua với than thở trong lòng,
Và một người phụ nữ, dáng hình béo của những mối tội đầu.
Vậy là trái đất vẫn chịu đựng, mọi vấn đề nhỏ nhặt
Và cuộc sống không thể đảo ngược của mỗi con người.
Và đó dường như là sự giải thoát. Được? Mất?
Để làm gì, nếu thế giới rồi sẽ quên ta hết.
Czesław Miłosz, “Return to Cracow in 1880,” Unattainable Earth, trans. Miłosz and Robert Hass (Ecco Press, 1986). This poem also appeared in The New Yorker (July 15, 1985 Issue).
Copyright © 1986 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.