Jean Babilee in L’Amour et son amour, 1951 | Photo by George Platt Lynes
Richard Siken (1967–) là nhà thơ người Mỹ. Anh được trao giải Yale Younger Poets cho tập thơ đầu năm 2004, giải văn chương Lambda năm 2005, và giải Thom Gunn năm 2006.
Có rất nhiều điều em không được phép nói với anh.
Em tự sờ mình. Em mơ.
Mặc quần áo anh hay đứng trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, làm như
làn da này là làn da anh, đôi tay này là đôi tay anh,
đôi ống đồng này, hai sườn đầy bọt.
Các nhạc công đã bắt đầu khúc dạo trong khi em nấp đằng sau microphone,
cố khớp phần lồng tiếng
với đôi môi lớn chiếu xuống từ màn hình.
Chúng ta đang quay bộ phim có tên là Hành tinh tình yêu—
có sex tất nhiên, và khiêu vũ trong hội trường,
váy áo sặc sỡ và những bông hoa súng trong ao, và nửa đêm anh là
một chàng trai đáng tin cậy, lên cầu thang dưới ánh đèn để vào phòng tắm, nhưng rồi
hàm răng trắng quá cả đêm,
trên khắp bầu trời nước Mỹ, quá sức chịu đựng, cái ngón tay luồn liên tục,
đôi tay anh một dòng sông cử chỉ, những con chim bay, lũ chim vẫn hót
bên ngoài cửa sổ trơn mỡ, trên những cái cây.
Có một phần trong phim
nơi anh có thể thấy ngay qua diễn xuất,
nơi anh có thể biết rằng em sắp bật khóc,
ngay trước khi em bật khóc,
và chạy đến lòng sông đầy bùn trăng rọi
với những đám mây bị tàn phá che bóng.
Chúng ta đang quay cái cảnh mà em nuốt tim anh và anh bắt em
nhổ nó ra lần nữa. Em nuốt tim anh và nó bò
ngay khỏi miệng em.
Anh nuốt tim em và chạy, nhưng bây giờ em muốn lấy lại, anh yêu. Em muốn lấy lại.
Nằm nhắm mắt trên sofa, em không muốn nhìn nó theo cách đấy,
mọi thứ ăn mọi thứ rốt cuộc.
Chúng ta biết cách ánh sáng hoạt động,
chúng ta biết âm thanh đến từ đâu.
Lời một. Điệp khúc. Lời hai.
Em xin lỗi. Chúng ta biết nó hoạt động thế nào. Thế giới không còn bí ẩn.
Richard Siken, “Dirty Valentine,” Crush (Yale University Press, 2005).
Copyright © 1999 by Richard Siken | Nguyễn Huy Hoàng dịch.