Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Mùa của sự yên bình hư ảo” – Derek Walcott

Derek Walcott, St. Lucia, 1994; photograph by Inge Morath

Derek Walcott, St. Lucia, 1994 | Photo by Inge Morath/Magnum

Derek Walcott (1930–2017) là nhà thơ và nhà soạn kịch người Saint Lucia. Ông được trao Huân chương Vàng của Nữ hoàng Anh cho Thơ năm 1988, giải Nobel văn chương năm 1992, giải thơ T. S. Eliot năm 2011, và giải công nhận trọn đời của giải thơ Griffin năm 2015.

Mùa của sự yên bình hư ảo

Rồi toàn bộ các dân tộc loài chim cùng nâng lên
cái lưới khổng lồ của những cái bóng của trái đất này
trong vô số phương ngữ, những thứ tiếng líu lo,
khâu và vắt nó. Chúng nâng lên
bóng của những cây thông dài đổ xuống những sườn đồi không lối,
bóng của những tòa tháp kính dọc theo những con phố chiều,
bóng của một cái cây yếu ớt trên một bệ cửa sổ thành phố—
cái lưới nhâng bặt tiếng như đêm, những tiếng chim kêu bặt tiếng, cho đến khi
chẳng còn nữa hoàng hôn, hay mùa, sự suy giảm hay thời tiết,
chỉ có đoạn đường này của ánh sáng hư ảo
mà cái bóng hẹp nhất cũng không dám cắt đứt.

Và con người không thể, nhìn lên, thấy cái mà đàn ngỗng trời đã kéo,
cái những con chim ưng đã lôi theo mình trong những sợi dây bạc
lóe lên trong ánh mặt trời băng giá; họ không thể nghe
những tiểu đoàn chim sáo dấy lên những tiếng hòa bình,
mang cái lưới lên cao hơn, bao trùm thế giới này
như những dây leo của một vườn cây, hay một người mẹ kéo
miếng gạc run rẩy qua đôi mắt run rẩy
của một đứa trẻ đang chập chờn vào giấc ngủ;
                                                                                          đó là ánh sáng
mà bạn sẽ thấy vào buổi chiều tối bên một sườn đồi
vào tháng Mười vàng vọt, và không ai nghe mà biết được
sự thay đổi nào đã đưa vào tiếng kêu của con quạ,
tiếng rít của con choi choi, con quạ chân đỏ như hòn lửa xoay tròn
một sự mênh mông như thế, bặt tiếng, và mối ưu tư
cho những cánh đồng và thành phố nơi loài chim thuộc về,
ngoại trừ đó là sự đi theo mùa của chúng, Tình yêu,
được biến không mùa, hay từ đặc quyền cao độ của sự ra đời của chúng,
một cái gì tươi sáng hơn sự thương hại cho những kẻ không cánh
chia sẻ những cái lỗ đen trên những cửa sổ và ở trong nhà bên dưới,
và chúng nhấc cái lưới cao hơn với những giọng vô thanh
trên mọi sự thay đổi, những sự phản bội của những mặt trời rụng,
và mùa này chỉ kéo dài một khoảnh khắc, như khoảng dừng
giữa hoàng hôn và bóng tối, giữa giận dữ và yên bình,
song, với thứ như trái đất của chúng ta bây giờ, nó đã kéo dài.

Derek Walcott, “The Season of Phantasmal Peace,” The Fortunate Traveler (Farrar, Straus and Giroux, 1981). This poem was first published in The New Yorker (October 27, 1980 Issue).

Copyright © 1981 by Derek Walcott | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on March 15, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: