John Ashbery at 92Y in 1970 | Photo by Jack Prelutsky
John Ashbery (1927–2017) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Yale Younger Poets năm 1956, giải thơ của Hiệp hội Nhà Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1975, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1976, giải Pulitzer cho thơ năm 1976, giải Bollingen năm 1984, huân chương Robert Frost năm 1995, giải thơ Griffin quốc tế năm 2008, và Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2011.
Bài ca kể cho chúng ta về lối sống cũ của mình,
Về cuộc sống ở những thời đại trước. Hương của hoa,
Làm sao mọi thứ đơn thuần là kết thúc khi chúng kết thúc,
Về bắt đầu lại vào một tiếng thở dài. Sau đó
Một chuyển động bị đảo ngược và những cái mặt nạ khẩn cấp
Tăng tốc về phía một kết thúc hoàn toàn bất ngờ
Như những chiếc đồng hồ mất kiểm soát. Đây có phải là cái cử chỉ
Được ngụ ý, từ lâu, cái đường cong vào
Của những sự chối bỏ thất vọng, như tán lá rừng
Và sự đơn giản của sự kết thúc tất cả sẽ được buông bỏ
Trong cái ngọt ngào mau chóng, nghẹt thở? Ngày
Đẩy về phía một sự hư vô của bầu trời
Cái khuôn mặt bằng gạch nhám của nó. Sớm hay muộn,
Những chiếc xe hơi than thở, cả công chuyện sẽ bị hất xuống.
Trong khi đó chúng ta ngồi, gần như không dám nói,
Dám thở, như thể sự gần gũi này phải trả giá bằng mạng chúng ta.
Những ra vẻ của một quá khứ rồi sẽ có ngày
Đưa nó vào tiến bộ, một sự lớn lên,
Đẹp như một cuốn sử mới
Với những trang chưa rọc, những hình minh họa chưa thấy,
Và mục đích của nhiều điểm dừng và điểm bắt đầu sẽ được làm rõ:
Trở lại cái vấn đề cũ của không muốn lớn lên
Vào trong đêm, thứ trở thành một ngôi nhà, một cuộc chia tay
Đưa chúng ta đi sâu vào giấc ngủ. Một tình yêu ngu xuẩn.
John Ashbery, “Song,” The Double Dream of Spring (Dutton, 1970).
Copyright © 1970 by John Ashbery | Nguyễn Huy Hoàng dịch.