Joseph Brodsky, Howard Moss, and Mark Strand | Photo by Dorothy Alexander
Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Có thể nói, ngay cả ở đây, rằng những gì còn lại của cái tôi
Gỡ mình vào một ánh sáng tan biến, và mỏng đi như bụi, và hướng
Tới một nơi mà sự-biết và không-gì đi vào nhau, và qua nhau;
Rằng nó đi, vẫn gỡ mình, vượt ra ngoài nơi mái vòm của sự sáng kết thúc,
Và tiếp tục đến một nơi có thể không bao giờ tìm thấy, nơi cái không-thể-nói
Rốt cuộc, một lần nữa được thốt ra, nhưng nhẹ, mau, như cơn mưa ngẫu nhiên
Đi qua trong giấc ngủ, mà người ta tưởng tượng đi qua trong giấc ngủ.
Những gì còn lại của cái tôi sẽ gỡ ra và gỡ ra, bởi không có
Biên giới nào giữ lại—kể cả cái biên giới không hình thù giữa chúng ta,
Hay là cái biên giới rơi vào giữa cơ thể và giọng nói của anh. Joseph,
Joseph thân mến, những gợi nhắc đột ngột về tồn tại của anh—những chốn
Và thời gian có cuộc đời vĩ đại nhất là cuộc đời mà anh đem lại—giờ xuất hiện
Như những bóng ma trong vệt của anh. Những gì còn lại của cái tôi gỡ ra
Bên ngoài chúng ta, những kẻ thời gian chỉ là một thước đo của trong khi đó
Và tương lai không hơn vân vân và vân vân… nhưng nhanh và mãi mãi.
Mark Strand, “In Memory of Joseph Brodsky,” Blizzard of One (Knopf, 1998). This poem was first published, as “Et Cetera, Et Cetera,” in The New Yorker (November 4, 1996 Issue).
Copyright © 1998 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.