Photo by Tannen Maury/AFP/Getty Images
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
cho Hans Magnus
Có những lúc, đọc ở đây
Trong thư viện
Tôi được trao cho một thoáng hiện
Của những kẻ bị kết án tử hình
Hàng thế kỷ trước,
Và của những kẻ hành quyết.
Tôi nhìn mỗi gương mặt tái nhợt trước mặt
Như một vị thẩm phán
Sẽ nhìn khi tuyên bản án,
Sửng sốt trước ý nghĩ
Rằng khi đó tôi còn chưa tồn tại.
Với cặp mắt nhắm tôi có thể nghe
Thấy những con chim chiều.
Chẳng mấy mà chúng sẽ im lặng
Và đêm sau rốt trên trái đất
Sẽ bắt đầu
Trong trọn vẹn nỗi buồn rầu.
Bao la, tối, và không thể nhìn thấu
Là những bầu trời lúc sáng sớm
Của những kẻ bị dẫn đến cái chết của họ
Trong một thế giới mà tôi hoàn toàn vắng mặt,
Nơi mà tôi vẫn có thể nhìn
Cái lưng sụm của một người nào đó,
Một người đang bước đi khỏi tôi
Với đôi tay bị trói,
Cái đầu chớm bạc hẵng còn nằm trên vai,
Một người nào
Trong ít ỏi còn lại của cuộc đời
Biết một cách mơ hồ về tôi,
Và nghĩ về tôi như Chúa,
Như Quỷ.
Charles Simic, “Reading History,” A Wedding in Hell (Houghton Mifflin Harcourt, 1994). This poem was first published in The New Yorker (October 11, 1993 Issue).
Copyright © 1994 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.