Zbigniew Herbert, 1966 | Photo by Renate von Mangoldt
Zbigniew Herbert (1924–1998) là nhà thơ người Ba Lan. Ông được trao nhiều giải thưởng văn học, trong đó có giải nhà nước Áo cho văn chương châu Âu năm 1965, giải Herder năm 1973, và giải Jerusalem năm 1991. Ngoài thơ, ông cũng viết tiểu luận, một số vở kịch, và văn xuôi.
Những người giong buồm lúc bình minh
nhưng không bao giờ trở lại
họ để lại dấu vết mình trên sóng—
một vỏ sò rơi xuống đáy biển
đẹp như đôi môi hóa đá
những người bước đi trên một con đường cát
nhưng không đến được những ô cửa chớp
mặc dù mái nhà họ đã thấy—
họ đã tìm được nơi trú ẩn trong chiếc chuông không khí
nhưng những ai chỉ bỏ lại
căn phòng đã trở nên lạnh lẽo một vài cuốn sách
một lọ mực rỗng một trang giấy trắng—
sự thực là họ đã không hoàn toàn chết đi
lời họ thì thầm đi qua những bụi cây của giấy dán tường
cái đầu phẳng của họ vẫn sống trên trần nhà
thiên đường của họ được làm từ không khí
từ nước đá vôi và đất một thiên thần gió
sẽ chà thân họ trong bàn tay của nó
họ sẽ
được mang qua những đồng cỏ của thế giới này
Zbigniew Herbert, “A Ballad That We Do Not Perish,” Elegy for the Departure and Other Poems, trans. Bogdana and John Carpenter (Ecco Press, 1999). This poem also appeared in The New Yorker (August 10, 1998 Issue).
Copyright © 1956 by Zbigniew Herbert | Nguyễn Huy Hoàng dịch.