James Tate (1943–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải William Carlos Williams năm 1991, giải Pulitzer cho thơ năm 1992, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1994, và giải Wallace Stevens năm 1995. Ông dạy ở Đại học Massachusetts Amherst từ năm 1971 cho đến khi qua đời.
Sau khi chồng chết, Zita quyết định đi làm quả nâng mặt mà cô vẫn luôn luôn muốn. Phẫu thuật được nửa chừng thì huyết áp cô bắt đầu tụt, và họ phải dừng lại. Khi Zita cố gắng thắt dây an toàn cho chuyến xe buồn về nhà, cô làm trật khớp vai. Quay trở lại bệnh viện bác sĩ khám cho cô và thấy ung thư đã di căn ra khắp vai và cánh tay và những nơi khác. Theo sau là xạ trị. Và, bây giờ, Zita chỉ ngồi đó trong tiệm làm đẹp của mình, đầu trọc, khóc và khóc.
Mẹ tôi kể cho tôi tất cả những chuyện này qua điện thoại, và tôi nói: Mẹ ơi, Zita là ai?
Và mẹ tôi nói, mẹ là Zita. Cả đời mẹ mẹ đã là Zita, trọc đầu và khóc. Và con, con trai của mẹ, người đáng lẽ phải biết mẹ rõ nhất, nghĩ mẹ chẳng là gì ngoài mẹ của con.
Nhưng, mẹ ơi, tôi nói, con đang hấp hối…
James Tate, “Distance from Loved Ones,” Distance from Loved Ones (Wesleyan University Press, 1990). This poem was included in The Best American Poetry 1990.
Copyright © 1990 by James Tate | Nguyễn Huy Hoàng dịch.