Cindy Crawford on the cover of Playboy, July 1988
Denise Duhamel sinh năm 1961 ở Providence, Rhode Island. Cô là tác giả của gần mười tập thơ, gần đây nhất là Scald (University of Pittsburgh Press, 2017).
Cô nằm trên giường của cô bạn cô, xem những bức ảnh trong tờ Playboy của anh chồng cô bạn. Những bộ ngực nhân tạo to như những cái bánh mì ngày lễ bóng loáng trên trang bìa của tờ Tạp chí Gia đình. Tất cả đều như nhau: cái nước sơn lên thân thể làm phụ nữ cũng như gà tây bóng loáng, làm cho họ bán được. Đấy cũng là cách cô cảm nhận về nó về mặt chính trị—giận dữ, bị đe dọa, bị trình hiện sai lệch. Nhưng âm vật cô đã bắt đầu dựng lên trái ý, như một chiếc răng mới qua lớp lợi kháng cự, và cô ghét cơ thể mình vì bị khơi gợi, lớp da mềm và nhão, một nước da màu trắng xỉn, thịt gia cầm trước khi bị nấu chín, thứ mà chẳng ai muốn mua về hay ăn.
Cô nhìn những cô người mẫu vi tính, những con rô bốt đẫy đà, trề môi như cô chưa từng thấy ai trề môi như thế trên phố bao giờ. Tuy tất cả đều giống nhau, cô vẫn thích một số người hơn một số khác, mông mịn như bi, tự tha thứ cho cặp mông sần như quả bóng golf của mình. Cô thử hình dung ra tính cách của họ, có người có thể thông minh hay hài hước hoặc vụng về.
Cô không thể mơ mình là một trong số họ khi cô nằm trên những tấm chăn dày, với đôi giày cao gót màu đỏ của cô bạn và chiếc áo denim của anh chồng. Cô không thể mơ mình nằm trên một dòng chú thích mời sex qua điện thoại: Em ướt quá, em nứng quá, gọi cho em nhé. Và cô biết mình sẽ không thể nào thích chạm vào thứ da bóng mượt như vậy, trông như thể nó sẽ lạnh lùng và thờ ơ, giống như các trang tạp chí. Phản ứng thích hợp của một người phụ nữ khi xem tờ Playboy là gì? Vì sao cô mang nó lên giường nằm? Bạn cô có bực tức với chồng mình khi anh làm vậy không? Vì sao cả thân cô đỏ bừng, bụng cô nóng—một cái miệng hơi ướt, cái miệng kia hơi khô.
Cô đã không xem một tờ tạp chí như thế từ năm lớp sáu, điều mà bất cứ ai cũng sẽ tha thứ cho cô. Nhưng giờ, là một người phụ nữ trưởng thành, vì sao cô sờ lên một bên vú, không còn, chỉ một giây, nỗi thất vọng của cô về sự thiếu săn chắc của nó, vẫn nhìn vào những em Thỏ—toàn bánh cupcake với anh đào maraschino—bụng phẳng như Pop-Tarts, những cái móng tay, những đôi cánh hồng tí hon. Cô rẽ đám lông rối trên âm hộ. Cực khoái của cô đến mau và mặn, dễ quên như thức ăn nhanh. Cái cô làm với tờ tạp chí là cái mà cô đoán bất cứ người đàn ông nào cũng làm—cất nó vào đúng nơi mà nó được giấu, rồi ngủ cho quên đi sự tội lỗi, sự xấu hổ.
Denise Duhamel, “House-Sitting,” The Star-Spangled Banner (Southern Illinois University Press, 1999).
Copyright © 1999 by Denise Duhamel | Nguyễn Huy Hoàng dịch.