Photo by Dominique Nabokov
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Chắc chắn, hắn bước đi giữa chúng ta mà không ai nhận ra:
Một thợ cắt tóc, nhân viên cửa hàng, người giao hàng,
Dược sĩ, thợ làm tóc, vận động viên thể hình,
Vũ công thoát y, thợ cắt đá quý, người dắt chó đi dạo,
Lão ăn xin mù hát, Chúa ơi, hãy nhớ đến tôi,
Một người trang trí cửa sổ đang nhóm một ngọn lửa giả
Trong một lò sưởi giả trong khi bố mẹ nhìn ra
Từ chiếc đi văng với nụ cười băng giá
Trong lúc con phố vắng dần và đã đến lúc
Để gã đào huyệt và tay bồi bàn cuối cùng về nhà.
Ôi lão già ăn xin, đứng ở một ô cửa
Với khuôn mặt khuất nửa,
Ta sẽ không loại trừ cả con mèo đen đang băng qua đường
Cái bóng đèn trần đung đưa trên một sợi dây
Trong một đường hầm tàu điện ngầm khi tàu đến bến.
Charles Simic, “Master of Disguises,” Master of Disguises (Houghton Mifflin Harcourt, 2010). This poem was first published in The New Yorker (November 24, 2008 Issue).
Copyright © 2010 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Bài thơ rất ý nghĩa