Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

Truyện ngắn: “Những cậu bé ngoan” – Honor Levy

good boys

Illustration by Jordan Moss

Chúng tôi đang ở trên sân thượng với bọn con trai. Bọn con trai đang gọi những đứa con gái là chó, như “Nó là chó, một con chó chính hiệu.” Ý họ không phải là phò. Ý họ chỉ là chó. Nếu muốn bảo chúng tôi đứa nào đó là một con phò thì họ sẽ nói, “Nó là phò, một con phò chính hiệu.” Bọn con trai nói cái gì thì nó là cái đó. Bởi vậy mà chúng tôi thích họ. Chúng tôi không phải là chó. Bởi vậy mà họ thích chúng tôi. Bởi vậy mà chúng tôi đang ở trên sân thượng.

Nhà này có ba tầng. Trần nhà cao. Tôi biết là nếu một đứa con trai ngã từ sân thượng xuống, nó sẽ chết. Tôi biết là sẽ không đứa nào ngã—ít nhất là tối nay. Tối nay, bọn họ không làm trò hay uống tequila hay làm phiền tôi. Họ đã bỏ vợt tennis ở tầng hai và muốn kể cho chúng tôi nghe về chuyến đi Hy Lạp. Ở Hy Lạp, thuốc lá rẻ. Họ chất những cái hộp George Karelias and Sons màu vàng nho nhỏ đầy cả một cái va ly. Họ bảo chúng tôi có thể hút bao nhiêu thì hút. Họ tự hào. Thuốc lá rất rẻ. Bọn con trai rất tự hào. Chúng tôi cười. Zoe cười như Tinkerbell, không khí rít lên giữa các khe trống giữa răng. Con bé chắc chắn không phải là chó.

Tôi biết chúng tôi ngồi rất cao. Tôi biết cuộc sống chúng tôi sẽ bị hủy hoại nếu có một đứa con trai ngã xuống, nhưng những cây cao đang mọc ở rìa sân thượng và tôi không thể nhìn thấy mặt đường. Nếu có thể thấy con phố nhỏ lát cuội và những chiếc xe thông minh con con của bọn con trai thì sẽ dễ hình dung bọn họ ngã hơn. Sẽ dễ nhớ là tôi đang ở Paris hơn. Sẽ dễ cười hơn như Zoe, như Tinkerbell, như một cô gái thực sự, một cô gái không phải là chó.

Tôi không thấy điện Panthéon hay đài quan sát hay công viên. Tôi chỉ thấy bọn con trai và những cái bụng rám nắng và những vết trầy họ ngã xe đạp máy. Chúng tôi có thể ở bất cứ đâu. Chúng tôi có thể đã về New York hoặc gần nhà tôi ở L.A. hoặc ở một căn Airbnb ở Berlin. Tôi muốn đến Berlin, nhảy với bọn con trai ở Berghain, ăn knafeh với Zoe, thăm Reichstag hay gì cũng được, nhưng họ không muốn đi. Athens là Berlin mới. Ở Athens, thuốc lá rẻ. Tôi đã nghĩ Kraków là Berlin mới. Bọn con trai cười và rũ đầu. Tôi có thể thấy mùi tóc chó con ướt của họ.

Mặt trời đang lặn và trời rất hồng. Hồng như chiếc giường tán tôi chưa bao giờ có, như Kirby, như mẫu đơn, như má của một cô gái mà bọn con trai vừa gọi là chó. Tôi đứng ở rìa sân thượng giơ điện thoại lên trên đám cây, cố chụp ảnh, cố không làm rơi nó. Bọn con trai bảo tôi nếu muốn đăng Instagram thì họ sẽ nhắn cho tôi một hoàng hôn Hy Lạp. Tôi sẽ chẳng đăng gì. Nó chỉ là cho bà tôi xem. Họ muốn tôi cho bà tôi xem một hoàng hôn Hy Lạp. Bà họ đều đã chết. Ở Hy Lạp, bầu trời còn hồng hơn thế, kiểu như hồng hơn thế. Người Hy Lạp có bốn từ chỉ hoàng hôn. Một từ cho mỗi đứa con trai. Ngày mai, họ sẽ rời đi để tiếp tục tác phẩm điêu khắc dây thép gai của họ ở một studio nào đó ở Normandy. Tối nay, chúng tôi ở Paris, nhưng họ chỉ muốn nói về Hy Lạp. Họ ước họ có thể ở lại đó, xa Paris, xa Normandy, xa Bennington và Bard, xa sân thượng, xa tất cả mọi chuyện. Mẹ họ bị ung thư buồng trứng. Bạn gái họ lại có thai. Họ chắc chắn sẽ trượt một môn kỳ sau. Ở Hy Lạp, chẳng có gì trong số đó quan trọng. Ở Hy Lạp, họ đi thuyền và ký họa những người đàn bà cẩm thạch trần truồng và ngủ chung trên một chiếc giường cỡ lớn. Ở Hy Lạp, họ sờ các vị thần. Ở Hy Lạp, họ vận dụng được hiểu biết lịch sử nghệ thuật của mình. Ở Hy Lạp, họ rất vui. Chúng tôi muốn họ vui. Chúng tôi để họ kể về ô liu và những con mèo lạc và các thầy tu và cái đêm họ đâm con xe máy điện và cối xay gió và cá heo chết và nền kinh tế. Tôi muốn hỏi họ đã thấy bao nhiêu con chó, nhưng rồi tôi không thực sự quan tâm.

Chó là những cô gái quan tâm. Những cô gái hỏi quá nhiều câu hỏi là chó. Chó nhận xét các trần nhà cao bao nhiêu. Chó muốn biết tầng thượng này thực sự thuộc về ai. Chó hỏi bố của bạn làm công việc gì. Chó đăng hoàng hôn lên Instagram. Chó nôn khi uống tequilla. Chó sốt sắng các trò quần vợt trên sân thượng. Chó hỏi tháp Eiffel ở đâu. Chó xịt quá nhiều nước hoa. Chó bốc mùi. Chó rồ lên khi bọn con trai hôn tôi hoặc Zoe. Chó không biết cách cư xử bình thường. Chó rên rỉ. Chó không muốn bọn con trai vui vẻ. Chó muốn được ôm sau khi quan hệ, được vuốt ve, được chăm sóc. Chó làm to chuyện khi bạn làm chúng có thai. Chó không biết cách chăm sóc nó thế nào trong khi bạn đang ở với bọn con trai của bạn ở Hy Lạp. Chó quá ồn. Chó quá dễ kích động. Chó cần bạn. Chó đơn giản là chả hiểu gì. Chó không được đi chơi trên mái. Nó quá cao, chúng quá hoang dã, chúng có thể sẽ ngã và rồi chúng tôi sẽ phải đỡ chúng hay là gì đó.

Honor Levy, “Good Boys,” The New Yorker (July 23, 2020).

Copyright © 2020 by Honor Levy | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on July 23, 2020 by in Truyện and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: