Photo by Noriko Hayashi/The New York Times
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Tôi vẫn sống ở tất cả các địa chỉ cũ,
Đeo kính râm ở cả trong nhà,
Bí mật chia giường
Với những bóng ma, thăm bếp
Sau nửa đêm để kiểm tra vòi nước.
Tôi đi học muộn, và khi tôi đến đó
Dường như chẳng ai nhận ra tôi.
Tôi ngồi lạc lõng, thu mình và cô lập.
Những cửa hàng nhỏ này chỉ mở vào đêm
Nơi tôi đến mua đồ lặng lẽ,
Những rạp chiếu cửa sau trong các khu xơ xác
Vẫn chiếu những bộ phim nhiễu đời tôi,
Nhân vật chính luôn luôn đầy hy vọng ngông cuồng
Mất tất cả sau cùng?—bất kể nó là gì—
Rồi bước ra ngoài ánh sáng lạnh, không tin
Mím môi đợi ở lối ra.
Charles Simic, “To Dreams,” My Noiseless Entourage (Houghton Mifflin Harcourt, 2005). This poem was first published in The New Yorker (June 14, 2004 Issue).
Copyright © 2005 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.