Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Mi phải rón rén đến từ đằng bên
Trong những căn phòng dệt trong bóng tối,
Lén một cái, sự trống rỗng của chúng,
Mà không để chúng bắt
Được một cái nhìn ngược lại.
Bí mật là,
Ngay cả chiếc giường trống cũng là một gánh nặng với chúng,
Một sự giả dối.
Chúng thật là mình hơn
Khi ở bên một bức tường trống,
Bên thời gian và sự vĩnh cửu
Thứ, xin lỗi nhé,
Chẳng tạo ra hình ảnh nào
Khi chúng chiêm ngưỡng mình trong gương,
Trong khi mi đứng một bên
Rút khăn tay
Ra len lén lau trán.
Charles Simic, “Mirrors at 4 A.M.,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996). This poem was first published in The New Yorker (May 27, 1996 Issue).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.