Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Tôi có một vai diễn nhỏ, không lời,
Trong một sử thi đẫm máu. Tôi là một trong đám
Nhân loại bị ném bom và chạy trốn.
Ở đằng xa vị lãnh tụ vĩ đại của chúng tôi
Gáy như một con gà trống trên ban công,
Hay đấy chỉ là một diễn viên đại tài
Đóng giả vị lãnh tụ vĩ đại?
Đấy là ba, tôi nói với bọn trẻ con.
Tôi bị kẹp giữa một người đàn ông
Với hai bàn tay băng bó giơ lên
Và một bà cụ già há miệng
Như thể đang khoe chiếc răng
Đau nhức nhối. Hàng trăm lần
Tôi tua lại cuốn băng, không lần nào
Chúng có thể thấy tôi
Trong cái đám đông khổng lồ xám xịt
Giống bất cứ đám đông xám xịt nào khác.
Thôi lên giường, cuối cùng tôi nói.
Tôi biết mình đã ở đó. Một cảnh,
Họ chỉ có chừng đó thời gian.
Chúng tôi chạy và máy bay sượt qua tóc,
Và rồi chúng biến đâu mất
Khi chúng tôi đứng sững trong thành phố cháy
Nhưng, tất nhiên, họ đã không quay nó.
Charles Simic, “Cameo Appearance,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.