Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Trong số những người ngồi bên bàn trong quán cà phê
nơi giữa trưa mùa đông một vườn băng giá lấp lánh trên cửa sổ
chỉ mình tôi sống sót.
Tôi có thể vào đó nếu muốn,
gõ những ngón tay trong khoảng không lạnh giá,
triệu hồi những cái bóng.
Trong hoài nghi tôi sờ đá hoa cương lạnh lẽo,
trong hoài nghi tôi sờ chính tay mình.
Nó còn và tôi còn, trong cái sự mãi mãi trở thành,
trong khi họ bị nhốt mãi mãi
trong lời cuối của họ, cái nhìn cuối của họ,
và đã xa như Hoàng đế Valentinianus
hay như các tù trưởng người Massagetae, mà tôi chẳng biết gì về họ
dẫu mới một, hai ba năm trôi qua.
Tôi vẫn có thể đốn củi trong những cánh rừng phương Bắc,
đứng trên bục diễn thuyết hay quay một bộ phim
bằng những kỹ thuật họ chưa từng nghe đến.
Tôi có thể nếm vị trái cây từ những hòn đảo đại dương
và chụp hình trong trang phục từ nửa sau thế kỷ.
Nhưng họ là mãi mãi như các bức tượng mặc áo dạ đeo nơ
trong một cuốn bách khoa thư quái dị.
Đôi khi, khi ráng chiều sơn lên những mái nhà ở một con phố nghèo
và nhìn lên trời, tôi thấy trên những đám mây trắng
một cái bàn chao đảo. Người phục vụ xoay tròn với cái khay
và họ nhìn tôi với một tràng cười
vì tôi vẫn không biết thế nào là chết dưới tay con người,
họ biết—họ biết rõ.
Warsaw, 1944
Czesław Miłosz, “Café,” The Collected Poems, 1931-1987 (Ecco Press, 1988).
Copyright © 1945 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.